Sự sợ hãi của Triệu Dương Quang là toát ra từ trong tiềm thức và cốt tủy, cho dù có muốn che giấu cũng không dễ. Huống chi, Thái Khôi Vân vốn là người có tâm tư thâm trầm và nhạy cảm. Thái Khôi Vân nhanh chóng và dễ dàng nhận ra cậu thanh niên tốt bụng trước mặt đang sợ hãi vì phải đối diện với hắn. Trong lòng Thái Khôi Vân thoáng chua chát, môi hắn nhếch lên thành nụ cười tự giễu. Loại người như hắn đúng là luôn khiến người ta vừa chán ghét vừa sợ hãi.
Trong lòng vừa nghĩ, chân của Thái Khôi Vân vừa nhanh chóng bước đi. Triệu Dương Quang nhìn theo bóng lưng của Thái Khôi Vân, tầm mắt của Triệu Dương Quang không hiểu sao lại nhìn ra được sự cô đơn và u uất. Và Triệu Dương Quang lại càng không hiểu vì sao trong lòng của cậu lại cảm thấy nghẹn thắt rất khó chịu. Không chỉ vậy, Triệu Dương Quang còn nhận ra dáng đi của Thái Khôi Vân có chút loạng choạng. Không phải là hắn đã bị thương rồi đấy chứ? Triệu Dương Quang buột miệng kêu lên:
- Khoan đã!
Nghe hai tiếng kêu ấy, Thái Khôi Vân khựng lại một chút, nhưng rồi hắn lại tiếp tục bước đi. Ánh mắt và nét mặt kinh sợ của Triệu Dương Quang ban nãy đã giáng một đòn khá nặng vào lòng của Thái Khôi Vân khiến hắn không dám tin rằng cậu sẽ gọi hắn dừng lại.
Triệu Dương Quang thấy Thái Khôi Vân phớt lờ cậu thì mặt thoáng chút nóng lên. Cậu chạy bước nhỏ đuổi theo bóng lưng cô độc và xiêu vẹo kia, vươn tay ra níu lấy áo của hắn. Một cái níu nhẹ nhàng thôi, nhưng không hiểu vì sao Thái Khôi Vân lại bất giác dừng chân. Hắn quay lại nhìn cậu thiếu niên, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu hỏi:
- Có chuyện gì?
Triệu Dương Quang mím môi, không biết phải trả lời như thế nào. Ngay chính bản thân cậu cũng không thể giải thích được cho hành động chạy theo và níu áo “kẻ thù tiền kiếp” như thế này. Không gian trong con hẻm nhỏ đột nhiên rơi vào yên lặng khiến cho những tiếng ầm ĩ bên kia cánh cửa sắt càng trở nên rõ ràng hơn hẳn. Triệu Dương Quang nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi:
- Chuyện này… liệu có làm cho anh bị… mất việc không?
Thái Khôi Vân trầm mặc không đáp. Hắn bị mất công việc này là chắc chắn rồi. Bởi vì sau đêm nay, nơi đấu võ đài bất hợp pháp này chắc chắc sẽ bị dỡ bỏ.
Mặc dù Thái Khôi Vân cũng khá là lo lắng vì điều đó, vì trong số tất cả những công việc làm thêm hiện tại của hắn, công việc này là kiếm ra được tiền nhanh nhất và nhiều nhất. Tuy nhiên, điều khiến Thái Khôi Vân ngạc nhiên là tại sao cậu thiếu niên con nhà giàu này lại hỏi về việc làm của hắn? Bọn họ vẫn còn chưa thân thiết đến mức độ đó. Ngay cả tên của cậu ta là gì, hắn còn chưa biết nữa là.
Trong cuộc đời của Thái Khôi Vân chưa từng nhận được sự quan tâm chân thành thật sự nào kể cả từ người thân. Thế nên sự quan tâm của thiếu niên xa lạ chỉ khiến hắn cảm thấy nghi ngờ. Liệu đây có phải lại là một hồi âm mưu nào khác của ai đó nữa không?
Lần này, đến lượt ánh mắt và nét mặt đầy nghi ngờ của Thái Khôi Vân khiến tâm hồn nhạy cảm của Triệu Dương Quang ê ẩm. Hắn vậy mà lại nghi ngờ cậu sao? Triệu Dương Quang khịt mũi, cố nén cơn nghẹn ngào xuống mà giải thích:
- Tôi… tôi không phải là người báo cảnh sát…
Thái Khôi Vân ngẩn ra. Đương nhiên là hắn biết cậu không phải là người báo cảnh sát. Lúc cảnh sát ập vào thì cậu vẫn còn đang ở trên võ đài “trình diễn” một màn “đánh” hắn cơ mà. Nhớ lại cảnh tượng ấy, trong lòng Thái Khôi Vân bất giác mềm mại hẳn đi. Hắn dịu giọng đáp khẽ:
- Tôi biết!
Triệu Dương Quang ngơ ngác. Vậy thì hắn nghi ngờ cậu về điều gì? Chớp chớp mắt mấy cái, Triệu Dương Quang lại tiếp tục giải thích:
- Tôi… tôi cũng không phải cố ý đánh anh…
Thái Khôi Vân gật đầu:
Triệu Dương Quang bắt đầu hoang mang. Nếu cả hai việc đó đều không phải là lý do Thái Khôi Vân nghi ngờ cậu, vậy thì… Hắn nghi ngờ cái gì?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất