Mang Nắng Đến Cho Anh

Thái Khôi Vân không hiểu tại sao cậu thiếu niên tốt bụng kia lại nhìn hắn chằm chằm rồi đỏ ửng cả gương mặt.

 

Cậu ấy bị sốt rồi sao?

 

Hay là bị ngộp thở?

 

Thái Khôi Vân đang phải chống cả hai tay vào tường, dùng sức chống đỡ, đưa lưng ra làm bức tường thịt để che chắn cho cậu thanh niên nên không thể đưa tay đến sờ trán của cậu thử xem sao. Hơn nữa, đứng yên một chỗ thụ động chịu đựng hoàn cảnh cũng không phải là cách. Thái Khôi Vân cũng không muốn bị cảnh sát bắt. Hắn còn phải đi học, còn có nhiều việc phải lo, hắn không thể để bị dính vào rắc rối và phiền phức không cần thiết.

 

Ngẫm nghĩ một lát, Thái Khôi Vân đổi tư thế. Hắn không đứng yên che chắn cho Triệu Dương Quang nữa mà chuyển sang nắm tay cậu, kéo cậu chạy đi.

 

Trong lúc thần trí còn choáng váng vì bị ám ảnh bởi chuyện của hai kiếp trước, Triệu Dương Quang như một chú rối gỗ, ngoan ngoãn để Thái Khôi Vân dắt chạy đi. Thái Khôi Vân là người đến đây thường xuyên, quen đường thuộc nẻo hơn rất nhiều người. Hắn nắm tay Triệu Dương Quang, chạy luồn lách qua đám đông, thẳng tiến về phía cửa sau của võ đài.

 

Tại đó, một cánh cửa sắt bị rỉ sét đang nằm sừng sững, đóng im ỉm. Có vẻ như cánh cửa đã lâu không được sử dụng nên chẳng ai nghĩ tới việc mở nó ra, thậm chí chẳng ai nhớ đến nó cả. Thái Khôi Vân kéo Triệu Dương Quang đến sát bên cánh cửa rồi đứng khom lưng xuống, chống hai tay vào hai đầu gối. Triệu Dương Quang ngẩn ra, không biết Thái Khôi Vân lại định làm gì. Cậu còn tưởng là hắn đã mệt rồi, chống người thở dốc thế thôi. Tuy nhiên, Thái Khôi Vân đã ngẩng lên nhìn Triệu Dương Quang, trầm giọng gắt khẽ:

 

- Mau nhảy lên đi.

 

- Hả?

 

Triệu Dương Quang vẫn chưa hiểu lắm. Nhìn gương mặt của thiếu niên ngơ ngác, Thái Khôi Vân vừa tức vừa buồn cười. Hắn lại gắt:

 

- Tôi bảo là mau giẫm lên lưng tôi rồi nhảy qua cánh cổng. Mau lên! Cậu muốn bị cảnh sát bắt à?

 

Dĩ nhiên là Triệu Dương Quang không muốn bị cảnh sát bắt. Vậy nên cậu không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng lấy đà chạy tới. Thế nhưng khi đã đến gần Thái Khôi Vân rồi thì Triệu Dương Quang bỗng chùng lại. Cậu không quen giẫm lên người khác, càng không dám giẫm lên Thái Khôi Vân.

 

Trông thấy cậu thiếu niên đã đến sát một bên rồi thì bỗng khựng lại, Thẩm Vân Khôi vừa nóng nảy vừa bực mình. Hắn vươn cả hai tay ra, túm lấy hai bên cánh tay của Triệu Dương Quang rồi nhấc bổng cậu lên một đoạn. Vừa nhấc Triệu Dương Quang lên, Thái Khôi Vân vừa gắt khẽ:

 

- Mau trèo qua tường! Nhanh!

 

Triệu Dương Quang giật mình, chân giẫm mạnh một cái vào giữa n.g.ự.c của Thái Khôi Vân, lấy đà phóng lên vách tường ngay sau lưng hắn. Thái Khôi Vân bị đạp một cái, đau đớn thở dốc một tiếng. Nhưng ngay sau đó hắn không còn thời gian để quan tâm đến cơn đau của mình nữa. Tiếng ồn ào lại rộ lên. Thái Khôi Vân lấy đà, đạp lên thân cây gần đó và phóng lên tường.

 

Triệu Dương Quang vừa mới loay hoay trèo xuống thì đã trông thấy Thái Khôi Vân phóng lên bức tường như một con chim, rồi lại nhanh như một chú sóc nhảy xuống đất, ngay trước mặt cậu.

 

eyJpdiI6IlwvTFlweWsyUmNCNEVvRW0wZXd6eVdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imc2WnBod2dRek45NzlnQTQ0dEhhRHhPNXhhNjJKelRUQ1FYOHdwd3F4dU13XC9hQnlNdUlDb1F5ZHlXNFAyRjY3TVFLQjJyckFpWHJ4Y3NYdENhV2I0YUw2QXR4XC9KdTcxMDZEcUNsNnBRT2Y2ZXAxSnhyNlAxTU9oQXZzRklQWmo0S0JcL0xzVjlhaHkzZlBNK2lXZDhFcWQrVUFHMVVDUFU4eGtQU3A3Z3lYSWZHTTZjT3M0cUJhWjFlVlV3dk11Z0FYdVpZbFU5UnFnbUpPVUE2TUdlYUtnV29JclNMWGpZeWcxVUxvTGF0XC9vXC9CXC80MFV5UndcL2pqSmg2Y09pbVwvb0dCNUtDTVRCYUpOb3Y2Sk50RW5oOHVnR1dyQXAyQmQ4TlhjNmExZTF6ZnV3MzBVUmNTZjJOdHlmU3VFQmNMbVwvXC9vWEwxZ1N5WmhoalRaSEdvYjYyY0d4eUlCdU52YzB5SmVoZU1KendzdkFCbFpVcnI0Z2tKWGZ0Vmx2d0U5N01vblFRaUY2Mlk0Z0tvTmJZTXVxeHRJdjdRbGNzSWllbUpKZ3ZOZ1FGSzMxOERZeWxwV2RWZnBwVTRjbnZrUk51eWtQQ0VUY2xjN095Z1ArSmJnZ0JURURVMjdFb1orSWZTQlwvQVNyNWRVSVZYanlBcU82bGt1UWticXArOEtNYkx2MXZBNXUxckJycFwvSVVZU2I5MnZCb2orWjJrQktWbXQ0MW91QTlUeWtock1sSVBPR2MzTE1sOVVFcUFGMVwvN2g5UkQyVVRVc3dsQ2o3UDRtTzFNcHRvYVFTZzdydTZKb2FMaU5TQ3VPZnp1ODNNVGxCNElWM0VlQis4VHJienB2amduVVwvdDFtNjJJNytpaUQ1SHlVMkIxdktiZCtVZzVoVGtiS0hXMkY2QW1wQ3VZSGlQZ0JUbjJ6dEVSd3A1czA2Sm9TeW1CeXloV3ExWGFiUWRJVGs3YzFpQ0hjdmdZQjJGXC9Oem0yS210U2Z3M1FoeVRaelZ1MlZGanBsSGMzeGpiZGJqZzJ6dFhMb1BveHEwNVBQUWJKblRJc1QyU09IeFJHeDFGdXhcL25ROTJvNU1KT0lEd0pwclpLZFdwTmQ4bDdZOHVEcHd3ZytcL3V4c0tFYlwveXRmSXh5allxTU5EMkZuKzk5UHNZdElScXBOV2xialdETU8zT0c3QlFiVmlGc3greWNCNHJUMlA1eUJTZE84NXRyZmJCMU0xTlgrdWhsZmxoTnhlY2JQYUpSU2s0cUU2R3ljRWh3VitsY2tsVWZQeEJEWTF1MGFNT0VtZlBZVCtqMVBRK2lpVmhsRUJhXC9XaFlEZU5qVVFFcjVnN0VJXC95N2VaTVJZQzBDOWlpUUNhRUcwMzgrT3FGNU9XN3dRM2ZrOHZQeUM1aENcL2VNa1VoeU91TXc2c3pFQTNQU3RTREJxcHJscnljT1dTWldmYjBNSHpSYjJXaUFuM1FRUVVURE9ITGlwRyt0QTZoUUlGTVQxZldlYVFPUTBXbjZRZG91VjFXZ2p6OUFoTXkyNEcydFZaY0pqbHYyTHd6ZW8wUEhTUkpxTGg1Nlp3MjlaT2RJQlYwYkRRdUJQYW95UmlaTTVXSzFsMmZ2MUFvZWtzQXVnZzV1b0Ewa2EwQlJDVjhTXC9ZWTJ6ckZXdmtST1hiZXpTc1NWdHpoa1V2aTVKSk42TWtyVW9CU3ZMV1JMUzM2ak9aYXg3Zm9JMmtxeEVGV3Z6TjZvSlBHd3FNSFVmZ292NzZ0OG1XSFFpSlRqMk9pYmk5clFzZkllZTBHbmxLVUxNdDBmdlRZMHQ3K09OUyswTm5sVXNqRGp0dU8xb1dZQ1Z1bjYwWmY0RkRPVFFLVlVzbWJBSVFPY0Y3d0x3RllCRENWWVJqOXdYdEk5Qk5JSFZwNjhXK1JkVm5SWWl3SUJiUWRhRWVrMjFpVFNDbVFSRTJ3ekZpQVdid3NzVmlWWXJuSzhDaFhWNEIwY21IOVMzWnlkR2JmYlF4UWd3bkFCM21lenN4NGRaUTh6N3hKQ3F0RjM2XC85WTRrY3Z6eTJ5em5idktyT09vQmx2MnNUcHhzZGN6cStaN2Y4cDl3bEhoZkI0ekxWZm1RbU9qK3A0RTdib0JxTmk4UFdKbUdmXC8rd3VlQzJUTTU4bUp3VUtLR3lUN0p0bVhRWnpySURqZWE4VXVhNlhzZnh6SjR2RGx5YThnb3laXC9cL29jUWE0eXJcL3NvUFBWTXVpRkZvRHYzRnNWREhsK0VQY2g5M0RPVWNSZGJxMkxhOD0iLCJtYWMiOiI3OWUyNTliMDA3NzkzODU2NWU3OTNhNGM4MWU4ZDNkODliMmQyNWZjZTRiYjJiOTRmYjRmNTJkZjAyMTIwYWE4In0=
eyJpdiI6IkF6UndSQWtXVXdaR0hyUHpQRW80R0E9PSIsInZhbHVlIjoiRkhXYUU3SGxoOCt2NDZWT0N5VWtKcWdJdjdEZzdnUUFwQ0JDcDZZMnhtVVpyQ0pXaWtIenFjaTNUYjZ6M1pQdGtYNHVoUFdaalVUa0lGckFWazluVnc9PSIsIm1hYyI6IjZiYmNiOGI0NDM3ZjIxNzNiMWUwMmYwMWM4MjFiZjE2OTc1MWNmMTdhZjBkYTE0OTBlOWY1NmE2MmU3ZWNiMTIifQ==

Cho dù là người đã từng sống qua hai kiếp như Triệu Dương Quang cũng không thể không cảm thấy sợ hãi.

Ads
';
Advertisement