Kiều Oanh vốn là ca sĩ chính của quán bar này, bấy lâu nay cô ta chỉ quen nghe những lời khen ngợi, hôm nay lại bị một đám khán giả “không biết điều”, “không biết chiều” như thế này có lẽ là lần đầu tiên. Thế là tự ái nổi lên, Kiều Oanh buông micro ra, khó chịu nói:
- Đây đều là những bài hát kinh điển, các người muốn nghe bài hát mới thì tự lên đây mà hát.
Những người đến quan bar trong thời điểm này cũng không phải là dạng vừa. Đa số họ đều là cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có. Đối với họ, ca sĩ ở quán bar như Kiều Oanh thì cũng chỉ là “con hát” mà thôi. Nếu cô ta phục vụ tốt, bọn họ không tiếc lời tán dương, càng không tiếc tiền boa, nhưng nếu ngược lại, bọn họ cũng sẵn sàng vùi dập không thương tiếc. Thế nên, câu nói giận dỗi mang tính thách thức của Kiều Oanh đã khiến đa số khách tại quán bar phật ý. Những lời la ó, chửi rủa, huýt sáo phản đối không ngừng vang lên.
Cả một khán phòng trở nên ồn ào, ầm ĩ như đang vỡ chợ. Nguy cơ mất khách, nguy cơ bị đập phá, nguy cơ bị đám cậu ấm cô chiêu kia tức giận mà khiến quán bar đóng cửa,… như thủy triều từng đợt dồn dập ập xuống tinh thần của ông chủ. Ông ta đổ cả mồ hôi hột, vừa lấy khăn ra lau cái trán bóng loáng vừa nhìn Triệu Dương Quang, cầu cứu:
- Cậu nói cậu có thể hát được thể loại nhạc khác và còn hát hay hơn cô ta, đúng không?
Triệu Dương Quang thành thật gật đầu. Trong các kiếp sống của Triệu Dương Quang, thời điểm cậu có hứng thú với âm nhạc đã là mấy năm sau. Lúc đó, Triệu Dương Quang cũng có sáng tác không ít bài, mặc dù chỉ hát trực tiếp trên nền tảng mạng xã hội, nhưng cũng được rất nhiều khán giả đón nhận và tán thưởng. Quan trọng hơn cả là, lúc này đây, những bài hát mà Triệu Dương Quang sáng tác không chỉ chưa từng xuất hiện mà còn mang một phong cách hoàn toàn khác biệt với những bài hát kinh điển mà Kiều Oanh vừa hát.
Ông chủ quán bar nhìn thấy cái gật đầu của Triệu Dương Quang thì ngay lập tức cười tươi như hoa mùa xuân, hối hả giục:
- Vậy cậu mau lên sân khấu hát đi!
Triệu Dương Quang bĩu môi:
- Hừ, không phải ban nãy ông còn chê bai tôi à?
Ông chủ vội lau mồ hôi:
- Không dám chê, không dám chê nữa. Là do tôi không có mắt, tôi không nhìn thấy ngôi sao rực sáng như cậu! Mau, mau, cậu mau lên biểu diễn đi, cứu tôi với!
Triệu Dương Quang híp mắt cười, cố ý kéo dài giọng:
- Vậy còn tiền…
Ông chủ gật đầu lia lịa:
- Theo ý cậu, theo ý cậu tất!
Triệu Dương Quang cũng không muốn làm khó ông chủ. Cậu nhướng mày:
- Tôi muốn có tiền boa nữa, được không?
Ông chủ gật đầu như giã tỏi:
- Của cậu, của cậu tất! Cậu mau lên hát đi. Để tôi báo với ban nhạc.
Triệu Dương Quang lắc đầu:
- Không cần đâu, ông cho tôi mượn một cây đàn ghi ta là được rồi.
- Kính thưa quý vị, hôm nay chúng tôi có mời được một ca sĩ đặc biệt đến biểu diễn. Cậu ấy sẽ mang đến một làn gió mới, mát lành để giúp quý vị thư giãn tốt hơn. Xin quý vị hãy cùng thưởng thức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất