Trong lúc ông chủ quán bar đang vất vả tìm câu chữ để lôi kéo sự chú ý của khách, thì Triệu Dương Quang mượn một cái ghế của nhạc công và ngồi xuống, tập trung nắn nót chỉnh lại dây đàn. Hình ảnh một cậu trai trẻ thanh tú ngồi chăm chú chỉnh dây đàn của một cây đàn ghi ta quả nhiên đã mang đến sự mới lạ trong quán bar vốn ầm ĩ, xô bồ này. Mọi người không ai bảo ai, bất giác im lặng, quan sát.
Kiều Oanh cũng đứng im lặng quan sát ca sĩ vừa mới xuất hiện này. Mặc dù dáng vẻ của Triệu Dương Quang rất tuấn tú và dễ gây thiện cảm, nhưng động tới chén cơm của Kiều Oanh, thế nên ánh nhìn của cô ta hướng về phía cậu không hề mang theo một tia thiện ý nào.
Triệu Dương Quang không quan tâm đến ánh mắt của Kiều Oanh lẫn khách khứa. Được cầm cây đàn ghi ta trong tay, mặc dù không phải là cây đàn quen thuộc, nhưng cảm giác được hát trên sâu khấu đã ngập tràn tâm hồn của cậu. Triệu Dương Quang khảy nhẹ phím đàn rồi cất giọng hát bài hát mà cậu ưng ý nhất trong kiếp trước.
Giọng hát của Triệu Dương Quang vừa thanh thoát, lại vừa du dương, cao độ khác hẳn với các nam ca sĩ, nhưng lại có thêm độ trầm ấm hơn so với các nữ ca sĩ. Đặc biệt, khác với Kiều Oanh thích phô trương sự luyến láy đến mức chất giong bị nhão đi, Triệu Dương Quang hát một cách tự nhiên và đầy cảm xúc.
Bài hát hay quá. Bài hát lạ quá. Bài hát mới mẻ quá.
Cả khán phòng như lặng đi, chỉ còn giọng hát của Triệu Dương Quang hòa với tiếng đàn ghi ta, mộc mạc mà làm lòng người say đắm.
Trong lúc Triệu Dương Quang đang say sưa hát, Thái Khôi Vân cũng tranh thủ đứng ngắm cậu. Giữa sân khấu, cậu trai thanh tú ngồi đơn độc với cây đàn ghi ta, vừa đàn vừa hát cứ như đang tâm sự. Ánh đén cũng được điều chỉnh để tập trung vào Triệu Dương Quang khiến Thái Khôi Vân có cảm giác vừa nhìn thấy một tinh linh xuất hiện, mang đến niềm thư thái cho mọi người.
Hơi thở dài của Thái Khôi Vân bất giác tuôn ra. Cậu trai trẻ này có lẽ không đáng ghét như những cậu ấm con nhà giàu mà hắn biết. Cho dù là khi “trả giá” và “ép giá” với ông chủ quán bar ban nãy, cậu chẳng khác gì một hồ ly tinh nghịch, hay như lúc này, say sưa chìm trong âm nhạc, từ nét mặt và phong thái của cậu vẫn luôn toát ra một vẻ sang trọng, quý phái từ trong cốt cách, không hề giống một con quái vật lăn lộn trong bùn lầy như hắn. Bỗng nhiên Thái Khôi Vân cảm thấy, việc hắn đưa cậu nhóc này đến đây không phải là cách hay. Ngẫm nghĩ một lát, Thái Khôi Vân lấy cái điện thoại cùi bắp của mình ra, bấm một tin nhắn, gởi cho Triệu Dương Minh, bảo anh ta đến đón em trai đang ở nơi này.
Vài phút sau, bài hát kết thúc. Triệu Dương Quang đã ngừng lại cả tiếng ca lẫn tiếng đàn mà khán giả trong phòng vẫn còn ngẩn ra một lúc mới sực nhớ mà vỗ tay. Tiếp đó, mọi người lại yêu cầu Triệu Dương Quang hát thêm một bài nữa, sôi động hơn để họ khiêu vũ. Triệu Dương Quang cũng không keo kiệt, dù sao thì số lượng bài hát của cả hai kiếp cậu lén lút sáng tác đã lên đến con số hàng trăm. Triệu Dương Quang chọn một bài sôi động và có nội dung vui vẻ để phục vụ mọi người. Không khí nhanh chóng trở nên nên sôi động. Nhóm người nhảy nhót, hú hét theo giai điệu bài hát mà Triệu Dương Quang mang đến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất