Ông chủ quán bar cười đến không còn thấy trời đất xung quanh. Triệu Dương Quang cũng high đến hào hứng. Thế nhưng, khi bài hát thứ hai vừa kết thúc, Triệu Dương Quang thoáng nhìn thấy bóng dáng của anh trai đang tiến vào. Cậu nhanh như sóc, cầm theo đàn ghi ta, phóng xuống sân khấu. Kiều Oanh ngay lập tức chớp thời cơ bước lên cầm micro, nhưng khán giả đã không còn thích thú với cô nữa. Dù vậy, sau khi được hai bài hát của Triệu Dương Quang “xoa dịu”, bọn họ cũng không cáu bẳn nữa, để mặc cho Kiều Oanh hát lại những bài hát quen thuộc đến nhàm chán.
Triệu Dương Quang lủi xuống khỏi sân khấu thì chạy đến chỗ ông chủ quán bar đang chờ sẵn. Ông chủ trả ngay cho cậu một triệu đồng. Trong thời điểm hiện tại, một triệu đồng cho hai bài hát của một ca sĩ chưa có danh tiếng thì đã là một cái giá không hề nhỏ. Triệu Dương Quang cầm lấy tiền, vui vẻ nói lời cảm ơn. Ông chủ quán bar mở lời:
- Cậu trai trẻ, cậu có hứng thú trở thành ca sĩ chính cho quán của tôi không? Tiền công chắc chắn sẽ cao hơn thế này, còn có tiền boa của khách nữa.
Triệu Dương Quang đưa mắt nhìn Kiều Oanh đang cố gắng hát trên sân khấu. Cậu không muốn cướp chén cơm của người ta. Tuy nhiên, được hát mà còn được tiền như thế này, Triệu Dương Quang cũng không nỡ bỏ qua. Thế là cậu hứa với ông chủ, khi nào rảnh rỗi sẽ đến đây hát. Ông chủ cũng không ép buộc, chỉ luôn miệng khoe khoang rằng, các ca sĩ từng hát cho quán bar của ông ta đều rất nhanh nổi tiếng.
Triệu Dương Quang không hẳn là muốn nổi tiếng. Điều cậu muốn chỉ là được hát, được mọi người lắng nghe và chia sẻ, đồng cảm với tác phẩm mà cậu sáng tác ra mà thôi. Còn bây giờ, việc quan trọng nhất mà Triệu Dương Quang muốn làm chính là phải chuồn ngay ra khỏi nơi này trước khi bị anh trai túm được.
Thế là Triệu Dương Quang vội vã chào ông chủ rồi hỏi cửa sau ở đâu. Sau đó, cậu lại như một con sóc, phóng vọt ra ngoài.
Sau khi thoát ra khỏi hang ổ, à nhầm, thoát khỏi sào huyệt, à lại nhầm, tóm lại là sau khi thoát khỏi nơi mà Thái Khôi Vân đang làm thêm, Triệu Dương Quang không dám chậm trễ, vẫy ngay một chiếc taxi gần đó. Cậu phải về nhà trước anh trai, tạo “hiện trường giả”, phủi sạch “chứng cứ” rằng cậu đã từng nhận được sự giúp đỡ của “kẻ thù” và giao du với hắn.
Khi Triệu Dương Quang về đến nhà thì mới nhớ ra, hôm nay bố mẹ của cậu đã ra ngoài dự tiệc sinh nhật của một người bạn nên phải đến khuya mới về. Triệu Dương Quang có chút tiếc nuối. Giá mà cậu nhớ ra chuyện này sớm hơn thì đã không phải vội vã chạy về như thế này rồi. Ít ra, Triệu Dương Quang còn muốn gặp Thái Khôi Vân để cảm ơn hắn một tiếng và trả lại tiền mua món thịt bò bít-tết cho hắn. Dù là xét theo khía cạnh nhận sự giúp đỡ, hay là khía cạnh của “kẻ thù truyền kiếp”, Triệu Dương Quang đều không muốn phải mắc nợ Thái Khôi Vân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất