Mải mê suy nghĩ, Triệu Dương Quang không chú ý đến cửa nhà đã bật mở. Phải đến khi có một tiếng tằng hắng cất lên, Triệu Dương Quang mới giật mình hồi thần. Cậu nhìn thấy một chàng trai cao to đang đứng nơi cửa nhà. Ánh mắt của anh ta híp lại, nhìn cậu đầy vẻ không hài lòng:
- Dương Quang, sao giờ này em mới về?
Triệu Dương Quang ngẩn người một chút thì mới nhớ ra, người đang hạch hỏi cậu chính là vị anh họ con của người bà con xa bên ngoại. Hình như anh ta tên là Lưu Mạnh Phong, đã từng có thời gian ở nhờ trong nhà họ Triệu. Thành thật mà nói, Triệu Dương Quang không có ấn tượng về hình dáng của người anh họ này. Nhưng cái tên của Lưu Mạnh Phong đã in sâu vào tâm trí của Triệu Dương Quang với niềm ác cảm sâu sắc.
Trong những kiếp trước, Triệu Dương Quang chỉ gặp Lưu Mạnh Phong có vài lần trước khi cậu vào ở nội trú của trường chuyên để tập trung học tập. Sau đó, Triệu Dương Quang chỉ nghe đến cái tên của Lưu Mạnh Phong chứ không mấy khi thấy mặt anh ta. Và điều đó khiến Triệu Dương Quang có ác cảm với Lưu Mạnh Phong càng lúc càng tăng. Lý do là vì trong suốt những năm Triệu Dương Minh bị chê bai, chế giễu và khinh thường, thì anh vẫn luôn bị đem ra so sánh với Lưu Mạnh Phong. Mà đối với Triệu Dương Quang, kẻ nào dám đè đầu cưỡi cổ anh trai của cậu thì đều là “kẻ địch”, cho dù là Thái Khôi Vân hay Lưu Mạnh Phong cũng vậy. Thậm chí, Triệu Dương Quang dù rất sợ Thái Khôi Vân, nhưng trong lòng của cậu lại ghét Lưu Mạnh Phong hơn. Bởi vì, Thái Khôi Vân là trực tiếp đối đầu chứ không dùng cách chà đạp danh dự của người khác để tự nâng bản thân mình lên như Lưu Mạnh Phong. Thế nên, đối với Triệu Dương Quang thì Thái Khôi Vân là “kẻ địch đáng sợ nhất”, nhưng Lưu Mạnh Phong mới là “kẻ địch đáng ghét nhất”.
Và bây giờ, cái kẻ mà Triệu Dương Quang ghét cay ghét đắng lại còn dám dùng giọng điệu kẻ cả mà hạch hỏi cậu đây này. Anh ta tưởng rằng anh ta là chủ nhân của nơi này rồi chắc? Triệu Dương Quang âm thầm nghiến răng. Kiếp này, đã có cậu ở đây rồi, cậu tuyệt đối không cho phép Lưu Mạnh Phong chèn ép và gieo tiếng xấu cho anh trai của cậu. Mà muốn như thế, Triệu Dương Quang nghĩ, cậu phải ra oai phủ đầu trước một chút. Tuy nhiên, xét tương quang lực lượng, Triệu Dương Quang không muốn lấy cứng chọi cứng. Hơn nữa, giáo dưỡng của Triệu Dương Quang cũng không cho phép cậu có hành vi bạo lực hay thiếu lễ độ.
Thế nên, Triệu Dương Quang mỉm cười tươi tắn, ngọt ngào cất giọng:
- Chào anh! Bây giờ tôi đã về rồi, anh không cần phải gác cổng nữa đâu. Ngày mai tôi sẽ mua một con ch.ó để trông nhà, không cần phiền đến anh nữa. Tiền công của hôm nay anh đã nhận chưa? Công ty của anh ở đâu, phương tiện liên lạc thế nào, để tôi có lời khen ngợi anh đã trông nhà rất tận tụy nhé. Anh tận tụy đến mức hạch hỏi cả chủ nhà luôn này!
Là một ca sĩ bán chuyên nghiệp, Triệu Dương Quang có khả năng nói rất nhanh mà vẫn tròn vành rõ chữ. Lưu Mạnh Phong bị Triệu Dương Quang tuôn cho một tràng như thế, sửng sốt mất mấy giây mới nhận ra là anh ta đang bị Triệu Dương Quang nghĩ là người được thuê đến để gác cổng. Không chỉ vậy, dường như anh còn bị mắng là chó, nhưng nghĩ kỹ lại, thì hình như không phải.
Triệu Dương Quang mặc kệ Lưu Mạnh Phong đang đứng ngẩn người nghi ngờ nhân sinh. Cậu bước ngang qua anh ta, đi thẳng vào nhà. Lưu Mạnh Phong tức mà không thể xả ra, vội vã đuổi theo, tìm cách phản pháo:
Triệu Dương Quang đứng lại. Cậu quay lại nhìn Lưu Mạnh Phong. Ánh mắt trong trẻo của cậu trai trẻ, không hiểu sao lại khiến Lưu Mạnh Phong giật mình và có chút sợ hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất