Mang Nắng Đến Cho Anh

Đang trong lúc Triệu Dương Quang rối rắm, bỗng nhiên tầm mắt của cậu phát hiện có một dáng đàn ông đang đi tới.

 

Mặc dù lúc này trời đã nhập nhoạng tối, cộng thêm việc người đàn ông kia còn đeo một cái khẩu trang che kín hơn nửa gương mặt khiến Triệu Dương Quang không nhìn thấy rõ được mặt mũi của anh ta, nhưng nhìn vóc dáng cao to rắn rỏi và những bước đi nhanh nhẹn kia, Triệu Dương Quang không khó để đoán được rằng đó là một người đàn ông còn trẻ tuổi và khỏe mạnh. Hơn nữa, không hiểu vì sao, nhìn dáng người đàn ông đang tiến dần về phía này, trong lòng Triệu Dương Quang chợt có cảm giác an tâm vô cùng.

 

Đôi mắt của Triệu Dương Quang bỗng chốc sáng rực. Con mồi đây rồi! À nhầm, cứu tinh đây rồi!

 

Triệu Dương Quang khẽ hắng giọng một cái rồi cất tiếng ngọt ngào kêu lên:

 

- Anh ơi!

 

Lúc hai tiếng ngọt ngào kia vang lên, Thái Khôi Vân vẫn chưa thể nào hình dung được đó là dùng để gọi bản thân mình. Hôm ấy hắn vừa phải trải qua một ngày dài liên tục chịu mười mấy trận đòn. Toàn thân của Thái Khôi Vân ê ẩm, mồ hôi dính dấp, khắp người có vô số vết thương lớn  nhỏ, m.á.u vẫn còn rỉ ra ở khóe mắt, chân răng và bắp tay. Tóm lại, tâm trạng của Thái Khôi Vân lúc này đang rất tệ. Thế nên, hai tiếng ngọt ngào kia lọt vào tai của hắn rồi lướt ngang qua luôn như gió thoảng qua mành.

 

Triệu Dương Quang gọi xong hai tiếng thì thấy người đàn ông kia không có chút phản ứng gì. Bí quá hóa liều, cậu bước vội tới, túm lấy cánh tay rắn rỏi của người đàn ông, níu lại.

 

Thái Khôi Vân bị hành động níu tay đột ngột kia làm cho giật mình. Suýt chút nữa thì hắn đã vung tay lên cho “kẻ tấn công” kia một đấm. May mà hắn kịp nhớ ra nơi này đang là ở ngoài đường phố mà kịp thời nén lại. Quay sang nhìn người vừa níu tay của mình, Thái Khôi Vân khẳng định hắn chưa từng gặp cậu thanh niên này. Mặc dù trông cậu ta rất đẹp trai, lại có vẻ hiền lành, nhưng Thái Khôi Vân hắn cũng không phải là người dễ dãi đến mức ai cũng có thể níu tay của hắn ngoài đường như thế.

 

Triệu Dương Quang nhanh mắt nhìn thấy đôi chân mày rậm của người đàn ông kia khẽ nhíu lại. Cậu vội vàng cất giọng, tiếp tục ngọt ngào gọi:

 

- Anh ơi!

 

Thái Khôi Vân cau mày càng sâu. Hắn cất giọng khàn khàn:

 

- Này, cậu nhầm người rồi!

 

Triệu Dương Quang còn lâu mới chịu thừa nhận. Cậu khịt mũi một cái, chất giọng lập tức chuyển thành nghẹn ngào:

 

- Anh ơi, sao hôm nay anh đến muộn thế? Em chờ anh đã một lúc rồi đấy. Ôi, sao trên mặt của anh lại dính m.á.u thế này? Anh lại đi đánh nhau với người ta nữa rồi à? Có phải lại có người dám kỳ thị tình yêu của chúng ta nữa không?

 

eyJpdiI6IlZUNys2UTFDeXowVjdLenJkZTNoU2c9PSIsInZhbHVlIjoibW9KRlN5Z3hoXC95Q09RWjVKNGlQV2JwaG13cTRCR2prKyswVytJZE1ldkNpNnRLSXkyeFdWenJiVFwvMU1GWHZIQ2NGdDIxR1VcL2JUUFcrQXVcL1wveWRkMmt5clNYc25SMURyWnExdUQ5RWhPMnppaVRvSFVZXC9GXC9JUmE5bXR5VlFrckZxZjhOMHM5UWhGUVpBVTJtS3VXMFdyZ1VoWjlZalkzcnNpSXVjYzVYUGZzQkdGNDV0c1JxQUZJODM0M2U3T0t3NWtlSnhSUnFlT3JrU3liK21lcTdKSXJhb3dKM1ZET1NtVVVCc0NJTTVkU013R3N5Y1JvYXhPRGlcL2hoQitUdlpiN2MyQkJybG9jVTlzUGZQVGJwakNBK0QrT05PXC83am54M3V4VGFFcGxhQXk2Z1dhRGpSdDFjVXE5dFV3Zlh1eWNcL3RaUXhIVUJrS1JDQkQwOEVuUVVWdE16MWREQmNseWxxQ1wvNWVXNGt0WDFRTW15bUhVNG02TTBXSGhOUFJtc3ZWVDFZcnZmem5LRVFaVU95NnNvdFpZRVBvZ3FHWFRLOGY0bG04V3NGSHludldkTmFLTkpNdkg4Mko4ZTArcUpZeHFjenBFTFlLREtkV2hhNkhpVEZJT3Y1b0NaMVNtNlhVYXFtOUpTMzN3WnpZNTJnMUh0cE05TXV0MTRZbThab25lU0dSdFNuc3J4UTd6dk5iQ004S0VQaVZiditcL3d0VTYzRThYcHF6V1JDcGx3ckY5b3c0QkNcL1wvdkVBTDBrRURRVzFpU3dINkQrT3grOUI5dHRsS1E4enV5N2dNVGdTTkp0MWh4QlVQZDlUSXlHVG5Rd3U2aVwvSGlERjZNSmYxS1JuaCs2NWJZa3dCSkRXaG1lK2Rac2sxRWJDNlViRkZYNkVnUDlXSk1UU3djKzJOSGxKUFFjZ2dXd2ZXbjFMM1JJWW9UNVkxVjhNbHRiT09GQUNMQkN0STNHT25Hb3RVa0tpNFdTQ0t1b2NQQXZRcklpWnljSkZWSjhwXC9wcVZjRVBHUlVRdGllc2tzUTA3RU5jV3BWbGhmMmxlWWdDQU9TZkE0WUpTSHloNjZPQTc5N1ZwS3lvb1FlNFFqUkJtSFc0VGdnVjBpbTVnY0tsMFMzc1FiMTR5VHpTbkRhd0MrY09vdGVDTzBUcUVmVWVKdkxvQWFha2FMZlNaNXEwckZycm90R21kVGFxOXk1YmhMWk1sXC9xOWgza29iT0g2TDFGS2owT1EwY1BJR0QrVkRic3N3UWdXMllHRzR2MW40bGI4MDlmbXpIOVwvUE1Lc0tTZUllVlwvcFl1Tk9zd3dEcW9OVFJqbzdPQ0VSZUlOYVwvcGhFdXpZQ0pwS01BT1NHbTdMR01PM1hVUFI3aVBDSCtqblA4RDRpWkVzalVUNVJVeGpwdUhJVHhPNGV6ajQxMXZCRkVJTUZ1a284dDFFXC96YWtnZFVmQjBMSGNzZStWUFVhM2cwdFZsYlM1S3lKT1pocHlOcTl4SHlEam1COFl6bzk3Rm1QcDlMYU4wSE50bExOSk5MVVwvSGxUVDRPWnhKVDZabmNYRGFVK25xaDE5cTBPazNxVjZYWlFQUmN6U1Q5dFNYenBaTzhxdWZ3VzFYOFFDWk96bjhWYmxOYmhocHBoZ3NtZEF1NW90ekFCM2s1emNhZjVkTW94d3dsbGtqd1lXUGM2Uzlra1Vib3pDQTQwR1Fwc3RTcVd4OEVqYnRvRHduRVkyU1wvZ3VwTnY4QVlpOEF0dXBRaEpkcE9PUjl4YUxwYU1UMk9ZV2pTblc1YmRBNFVGWEVadFBSMEtISkJNeDZHWmdNazcrUDBNcVBSTEE0ckFDTzJzbFFsbmJFY2ZaSnFVUUNvUXN5K1IxaG9MeTg3eFNyZUQ3WWhoaDYrOFhWWFhNb1p3K05OYlpWOVQwc21GSmlVUmZUTGorR3Zha3FncFBpU09QVDhhd3ZGa2FnV0lYbTJtTlBxc2Y5ZmVpekhjQ01oVE1CQ01ia2RnYjhraFhYSUZ2cXFBQlp1aGxYUzBhK1V1WnVTa2dDOENValV1VnZVaDYxZXA2WkRmcitocjErSzhhOUUyMXZOQTk4XC8zdzRXMGhaaFIwalptbk1yd2RKK2JHMkxFcml1bzJmcXJZY3h1UzFsQzJCK3pVYWNXaTJuZXltOFhYVllVXC92UlNqaWw2blwvK09FblV0MEF1cVN6OFluXC8rOVBNMUZCN3FGWEd0bzBZQlJxQ1kyd3NOQ1EyQmJjQmFhMTR0YzhaVGJSbGhlV0VpeTQxWUlvZmw4T0RnaTgyY0pCRStDZk5udmxvazVCdmprWjRZYVg1R3g5eElwb2phemxabVljRDVkbXFETlwvamJWUk1zUEE1cndMZ2l4dHczK0dUS1ZYSFVDa3JYSUo1NWZoREo3TUlORDNJVVhRZklXOFpjaDVpeUhuNnQ4Q1dRTFVUajJOZ01ENjBEYTJmXC9sa0p2ZkxGRU8rTVU4QTJqalphU3hDV3cxSm1jcnNPQ0FacDFMZ0xtbEhRcnhadlJYejc3R1B1aHRHSmhxUnFHWUtvSnRlb3dQTERnK3BxckxBZk43REJBNWhtYnFXM2VybEl2QlwvVUpDeitvSlV0TFkrVmFZazE5dFROcEM3TTlJeVRSMjljVnJPRERueDZXVUlZazlPSVhVWElKcCs4bWVaSElOVWU4R1ArcEgrcHdNY2VGWmp1VkEzVWVYQTFZRGlZY0ZGd3dzckhDMitLUkhqTFJSZ1BQWXFhNjF5d1lLa2w4YjJvWFhBdVM4PSIsIm1hYyI6ImEwZjMzYzM1MDgzYjczYmY3ZmJjYmZhZmFhYjliM2VkMjYzZjNmN2ZlODk5MmQ4ODQzMjJiYTc5NDA2OWZiZDYifQ==
eyJpdiI6Ik9xd29yT05jb2gzYzZ3NkVXWDZxSGc9PSIsInZhbHVlIjoiVEJJWVFSZVFSTDJuVHMrbUQwc2FRaWNVR2k2eVRocEM5WVJPMHF5c0o1M2tpWkZ2XC95RXF0TzlTeE1xSGR6N1d5NmdqcnRaNVQyVWRMaEtsY0YrMnF3PT0iLCJtYWMiOiI2NDFhOTE2YjM1MzhlYjI0YzcwY2NmNDQwNmE3OGI4MWQ0Y2I1YmVhNjFjNjE1OThiN2RmMjc3ZjkyNTgzOGZjIn0=

Theo thói quen, Thái Khôi Vân tạm thời im lặng để đánh giá tình hình. Triệu Dương Quang cảm nhận được sự tĩnh lặng âm trầm của người đàn ông, trong lòng của cậu vô cùng xáo trộn giữa sự an tâm và cảm giác lo sợ mơ hồ.

Ads
';
Advertisement