Tuy nhiên, trong tình hình trước mắt, Triệu Dương Quang đã lỡ phóng lao đành phải theo lao. Cậu ra vẻ tự nhiên, khéo léo giải thích cho người đàn ông không nhìn rõ mặt kia:
- Anh sao thế? Anh tức giận sao? Anh giận vì em ở đây nhận hoa của cô gái này đúng không? Nhưng mà anh cũng đâu thể trách em được? Làm sao em có thể biết được cô ta bỗng nhiên nhảy ra nhét hoa vào tay em, lại còn tỏ tình với em. Rõ ràng là em đã nói với cô ta là em đã có người yêu rồi, mà cô ta không chịu tin. Các bạn nói đi, tôi nói như vậy có đúng hay không?
Triệu Dương Quang vừa nói vừa nhướng mày ra ám hiệu với người đàn ông bên cạnh mình, sau đó cậu lại đưa mắt nhìn sang nhóm nữ sinh đang xúm xít gần đó. Có lẽ vì ánh mắt của Triệu Dương Quang quá trong trẻo, lời của cậu lại nói đúng sự thật, cộng thêm người đàn ông đứng cạnh cậu lại toát lên khí chất quá âm trầm khủng bố khiến cho các nữ sinh kia không dám nói lời giả dối. Bọn họ kẻ thì gật đầu, kẻ thì phụ họa, làm tăng thêm độ tin cậy cho lời kể của Triệu Dương Quang. Có nữ sinh còn dạn miệng năn nỉ giúp Triệu Dương Quang, muốn “bạn trai” của cậu đừng giận cậu nữa.
Thái Khôi Vân nhìn một màn kịch trước mặt mà trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn vốn không ưa những kẻ mồm mép tép nhảy dùng lời nói để lừa phỉnh người khác như thế này. Cánh tay của Thái Khôi Vân khẽ nhúc nhích, muốn giằng ra khỏi cái nắm níu của cậu thiếu niên xa lạ.
Phản ứng của Thái Khôi Vân khiến Triệu Dương Quang thoáng lo lắng. Mai Thu Hương là một kẻ khá tinh ranh. Nếu cô ta nhận ra giữa cậu và “bạn trai” có điều gì đó không chân thật thì chắc chắn cô ta sẽ lại cắn chặt không nhả. Túng thế tùng quyền, Triệu Dương Quang đành phải ra một hạ sách trong những hạ sách, nhưng biết làm thế nào được, lúc này trong đầu của cậu chỉ có thể nghĩ ra được cách đó mà thôi. Triệu Dương Quang nhón chân lên, kề miệng vào sát vành tai của người đàn ông, thì thào:
- Anh bạn, phối hợp một chút, tôi sẽ trả tiền cho anh!
Một câu này khiến cho nét mặt sau lớp khẩu trang của Thái Khôi Vân sa sầm xuống ngay lập tức. Quả nhiên đám cậu ấm con nhà giàu đều thích dùng tiền để đạt được mục đích như thế, đều đáng ghét như nhau. Nhưng Thái Khôi Vân càng căm tức hơn là, hắn lúc này quả thật đang rất cần tiền. Hắn hừ khẽ một tiếng, cất giọng khàn đặc nói nhanh:
- Ba triệu.
Triệu Dương Quang thoáng sửng sốt. Này, anh bạn, anh ra giá như thế có phải là quá nhanh và quá cao rồi hay không vậy? Lúc này Triệu Dương Quang vẫn chưa thể nhận ra được người đàn ông này là Thái Khôi Vân, kẻ thù truyền kiếp của mình. Bởi vì dù sao thì Thái Khôi Vân của hiện tại cũng còn trẻ hơn rất nhiều so với trong hai kiếp trước, cho dù khí chất của hắn đã rất lạnh lùng và âm trầm hơn nhiều so với bạn đồng trang lứa, nhưng vẫn chưa thể nào so được với một Thái Khôi Vân là tổng giám đốc có thể làm mưa làm gió trên thương trường của mười mấy năm sau.
Thế nên, Triệu Dương Quang mạnh mẽ gật đầu, chấp nhận cái giá mà Thái Khôi Vân đưa ra. Dù gì thì cậu cũng không thiếu ba triệu đồng. Giải quyết rắc rối trước mắt vẫn cần thiết hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất