Triệu Dương Quang nhắc đến tiền và dùng tiền làm cái cớ như thế, Thái Khôi Vân có muốn không buông tay cũng không được. Hắn đành luyến tiếc thả lỏng vòng tay. Triệu Dương Quang vừa thoát ra khỏi chiếc ôm như gọng kìm sắt khiến cậu nghẹt thở kia thì vội vàng bước thêm vài bước nữa để kéo dài khoảng cách giữa cậu với “kẻ thù”. Thái Khôi Vân nhìn bộ dáng của cậu thiếu niên sợ hãi tránh né hắn như nhìn thấy rắn rết thì trong lòng càng thêm buồn bực. Hắn trầm giọng hỏi:
- Cậu muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản? Nếu chuyển khoản thì…
Triệu Dương Quang vội vã ngắt lời:
- Không, không, không… Tôi đưa tiền mặt cho anh!
Nói rồi cậu hối hả lấy vì ra, không cần đếm lại, không cần nhìn kỹ, lấy hết toàn bộ tiền mặt trong ví nhét vào tay của Thái Khôi Vân rồi hốt hoảng quay lưng cất bước, bỏ chạy ngay lập tức.
Thái Khôi Vân nhìn theo bóng lưng của cậu thiếu niên nhanh chóng nhỏ dần rồi mất hút trong ánh chiều ta mà trong lòng như bị ai cắm ngập một dao. Hắn trông đáng sợ lắm sao?
May mà số tiền trong tay đã kịp thời chữa lành tâm hồn mỏng manh vừa bị tổn thương của hắn. Thái Khôi Vân lấy tiền ra đếm, phát hiện cậu thiếu niên kia vậy mà “trả công” cho hắn đến nhưng bảy triệu rưỡi, nhiều hơn hẳn so với cái giá đã thỏa thuận ban đầu. Trong lòng Thái Khôi Vân vừa thầm chế nhạo cậu ấm con nhà giàu không biết quý trọng tiền bạc, đồng thời lại vừa cảm thấy cậu ta cũng không đến mức quá đáng ghét như những cậu ấm mà hắn đã từng gặp.
Trong lúc Thái Khôi Vân đang đếm tiền và nảy sinh tâm trạng mâu thuẫn đối với “cậu ấm con nhà giàu” thì Triệu Dương Quang đã chạy đến được trước cổng trường của anh trai.
Lúc Triệu Dương Quang còn đang chống tay vào tường thở hổn hển vì phải chạy nước rút một quãng đường khá dài trong tâm trạng đầy hốt hoảng và sợ hãi thì tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường cũng vừa lúc reo lên. Từng tốp học sinh tụm năm tụm ba đi ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa bàn tán xôn xao. Hôm nay mặc dù là cuối tuần vẫn phải học thêm một buổi so với các trường khác, nhưng những cô cậu học sinh vẫn tràn đầy năng lượng, nói cười không ngớt.
Triệu Dương Quang ngẩn người nhìn cảnh tượng tan trường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở trước mắt mà trong lòng bỗng nhiên bùi ngùi. Cậu đã rời xa mái trường, rời xa tuổi học trò trong bao lâu rồi nhỉ? Lúc này đây, hơi thở thanh xuân của những cô cậu học sinh đang ùa ra khỏi cổng khiến Triệu Dương Quang có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Thế nhưng ngay sau đó, Triệu Dương Quang nhanh chóng lấy lại lý trí. Bởi vì cậu nghe được những câu xì xào của một nhóm nữ sinh đi ngang qua:
- Này, các cậu có nghe tin gì chưa? Anh Dương Minh của lớp 11A2 vừa bị giật bạn gái đó.
- Hả? Thật sao?
Nhóm nữ sinh nhốn nháo hỏi lại, trong lòng của Triệu Dương Quang cũng xôn xao không kém. Anh Dương Minh của lớp 11A2 không phải là anh trai của cậu đấy chứ? Mặc dù Triệu Dương Quang không nhớ rõ anh trai nhà mình đang học lớp nào, nhưng không hiểu sao ba chữ “anh Dương Minh” mà cô nữ sinh kia vừa nói cứ khiến cho cậu liên tưởng đến Triệu Dương Minh. Thế là cậu không nén nổi tò mò, cất giọng hỏi:
- Này, người cậu vừa nói có phải là Triệu Dương Minh không? Anh ấy có người yêu rồi á?
Cô nữ sinh vẫn chưa nhận ra có người lạ chen vào câu chuyện, hồn nhiên gật đầu:
- Đúng vậy. Chính là anh Triệu Dương Minh học lớp 11A2 đấy. Anh ấy đã tỏ tình với Giả Tiểu Thát của lớp 10A3 đấy. Nhưng mà hôm nay mình vừa nghe nói, Giả Tiểu Thát đã chia tay với anh Dương Minh rồi.
Một nữ sinh khác chen vào hỏi:
- Nghe nói là vì có người khác xen vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất