Minh Lan Nhược - FULL

Tha thứ hay không có gì quan trọng?
Những gì hắn muốn thì không ai có thể cướp đi, càng không thể trốn thoát.

Chuyến đi đến suối nước nóng lần này thực sự rất chấn động lòng người.
Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, Thái hậu nương nương cũng không thể ở lại lâu hơn, sau khi ở lại cung điện suối nước nóng thêm hai ngày để Thượng Quan Hoành Nghiệp dưỡng thương, bà đã vội vàng trở về hoàng cung.
Minh Lan Nhược dẫn theo Tiểu Hi ngồi trên xe ngựa của Thái hậu để trở về kinh thành, Thái hậu đã tự mình tiễn nàng đến cổng Điệu vương phủ.
Khi nàng bước từ xe ngựa của Thái hậu xuống, mọi người xung quanh đã nhìn thấy, họ không giấu nổi sự đố kỵ và ngạc nhiên.
Dù sao thì lúc đầu, ai cũng biết vị Điệu vương phi này là một vương phi minh hôn không thể sống quá lâu.
Nhưng bây giờ, có thể nói là cá chép hóa rồng.
Minh Lan Nhược biết, đây là vì Thái hậu cảm thấy có lỗi với nàng và Tiểu Hi, sợ nàng sẽ gặp khó khăn khi ở kinh thành, nên cố ý tạo ra uy thế cho nàng.
Hiện giờ Chu gia là thế gia hàng đầu kinh thành, kể từ khi Tiêu Soái và toàn bộ gia tộc trung nghĩa chết hết, Tần Vương trả lại hổ phù, Chu đại tướng quân xem như là người duy nhất nắm trong tay binh quyền.
Chuyện ở hành cung lần này, xem như nàng đã hoàn toàn kết thù với Chu gia.
“Con phải hành động cẩn thận, Tiểu Hi còn nhỏ như vậy nếu lại xảy ra chuyện gì thì sao.” Thái hậu cau mày, giọng nói nghiêm khắc.
Minh Lan Nhược biết Thái hậu quan tâm đến nàng, mỉm cười dịu dàng hành lễ: “Vâng, Lan Nhược đã hiểu.”
Xuân Hòa, Vương ma ma và Đình Đình đã chờ sẵn ở cổng phủ để đón họ về.
Nhìn chủ nhân của mình bái biệt Thái hậu, họ vội vàng đón Vương phi và tiểu thiếu gia vào cổng, chặn những ánh nhìn không tốt ở ngoài cửa.
“Đã sắp xếp cho sư phụ vô danh như thế nào rồi?” Minh Lan Nhược nhỏ giọng hỏi Xuân Hòa.
Xuân Hòa nói: “Người yên tâm, hôm qua nô tỳ đã đưa tiên sinh về rồi, người bên phía Thái tử cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.”
Minh Lan Nhược biết Xuân Hòa là người rất thận trọng, nàng ấy làm việc thì nàng rất yên tâm.
Xuân Hòa nhìn thoáng qua nam tử gầy gò mặc áo bông đã sờn một nửa đi theo sau Minh Lan Nhược, rồi nhìn về phía chủ nhân của mình: “Vị này là thư sinh Ẩn mà sư phụ vô danh đã nói sao?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy, sau này hắn sẽ phụ trách việc dạy dỗ Tiểu Hi đọc sách cơ bản.”
Thư sinh Ẩn bước tới chào Xuân Hòa: “Xuân Hòa cô nương, tại hạ tên là Ẩn.”
Xuân Hòa gật đầu không tỏ ra quá khiêm nhường hay kiêu ngạo nhưng cũng không thân thiện như Cảnh Minh: “Sau này phạm vi hoạt động của ngài là ở thư phòng nằm ở khu vực phía sau Tây Khoái Viện, mong ngài không tùy tiện đi lại.”
Minh Lan Nhược cũng không ngăn cản sự sắp xếp của nàng ấy, chỉ lặng lẽ nhìn Thư sinh Ẩn.
“Vâng.” Thư sinh Ẩn mỉm cười nhẹ, gật đầu đồng ý, ánh mắt lướt qua huyệt thái dương hơi nhô lên của Xuân Hòa.
Nhà hoàn này cũng là một cao thủ, có vẻ như sau này ra vào Điệu vương phủ cần phải thận trọng hơn.
Thư sinh Ẩn đã được các hạ nhân dẫn đến Tây Khoái Viện.
Xuân Hòa nhìn theo bóng lưng của hắn, nhíu mày: “Người này có vẻ hơi kỳ lạ, người có chắc là có thể tin tưởng hắn được không?”
Ánh mắt của Minh Lan Nhược cũng trở nên cảnh giác: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
“Bước chân của người này phù phiếm, nhìn qua thì giống một thư sinh văn nhược. Nhưng dáng người của hắn lại rất cân đối và săn chắc, không giống một người chưa từng rèn luyện gì cả. Nếu vậy thì bước chân của hắn sẽ không thể phù phiếm như vậy được.”
Xuân Hòa nghiêm túc tỉ mỉ phân tích những chỗ không hợp lý trên người thư sinh Ẩn.
Minh Lan Nhược ngẩn ra, rồi như có điều suy nghĩ mà nhìn về hướng thư sinh Ẩn vừa rời đi.
Xuân Hòa là một võ giả do biệt phủ Tiêu Soái năm đó chọn ra trong ngàn vạn người để bồi dưỡng thành tài. Mắt nhìn người đương nhiên cũng khác với một người bình thường như nàng rồi.
Nàng tin tưởng vào phán đoán của Xuân Hòa.
Minh Lan Nhược hơi nhíu mày: “Tuy Tĩnh Vương phủ đã hoàn toàn bị diệt trừ nhưng không thể không có lòng phòng người. Để mắt tới hắn và sư phụ vô danh cho ta, nếu có điều gì bất thường thì lập tức bẩm báo.”
Xuân Hòa thuyết phục: “Đại tiểu thư, đương kim bệ hạ – Minh đế, có được ngôi vị này e là bất chính, là một người đa nghi, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu tin phủ ta giấu phản tặc dư nghiệt bị lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ liên lụy đến cửu tộc.”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ta sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Vào thời điểm này ở kiếp trước, Thái Hậu đã bị nàng hạ dược rồi chết vì tái phát bệnh cũ. Minh đế cũng nhanh chóng “Băng hà” theo. Tần vương và Thái Tử thì đấu tranh gay cấn. Sau đó Tần vương liên hợp với tướng quân biên cảnh bức vua thoái vị.
Bởi vì nàng trọng sinh rồi thay đổi lựa chọn của mình. Nên kiếp này, toàn bộ triều cục đã bị thay đổi.
Nhưng Minh đế lại dựa dẫm quá mức vào Đông Xưởng và Thương Kiều. Nên thật ra lão ta đã sớm mất đi quyền khống chế triều đình rồi. Vậy nên Tần vương và Thái Tử mới có thể đấu đá nhau khó coi đến như vậy.
Trận cung biến này sớm hay muộn cũng sẽ đến thôi.
Vậy nên, trước khi cơn bão ập xuống trước, nàng cần phải cố gắng hết sức để xây dựng thế lực của bản thân. Cần phải dùng người cẩn thận, kể cả người của Tĩnh Vương phủ.
“Người có phải cảm thấy những người của Tĩnh Vương phủ có liên quan đến phản nghịch. Vốn đã đứng ở phía đối diện với triều đình rồi, sẽ không dễ dàng phản bội ngài đúng không? Suy nghĩ này quá mạo hiểm đi mất.”
Xuân Hòa không tán thành mà lắc đầu.
Nhìn nàng ấy phân tích rõ ràng như vậy, trong mắt Minh Lan Nhược hiện ra vẻ phức tạp.

Ads
';
Advertisement