Minh Lan Nhược - FULL

Nếu nói về giá trị vũ lực thì Xuân Hòa kém Cảnh Minh đã lăn lộn trong quân doanh và chiến trường. Nhưng nàng ấy lại quen thuộc với kinh, sử, tử, tập, nên sử dụng đầu óc tốt hơn Cảnh Minh.
Trương Thỉ có nói rồi, một văn một võ, cũng chỉ là do một mình mẫu thân để lại cho khuê nữ để hộ thân bảo mệnh trước khi chết mà thôi.
Đáng tiếc ở kiếp trước nàng đã dùng sai mục đích.
Cảnh Minh trở thành sát thủ hàng đầu chuyên diệt trừ những người bất đồng ý kiến với Thượng Quan Hoành Nghiệp, không biết đã giết bao nhiêu người. Cuối cùng lại rơi vào mai phục, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Xuân Hòa vì bảo vệ nàng, chủ động trở thành thị thiếp của tướng lĩnh dưới trướng Thái Tử, dò hỏi quân tình.Trước đêm binh biến bị giam vào ngục, nhận đủ loại lăng nhục rồi chết đi.
Nàng bỗng nhiên giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy Xuân Hòa, đáy mắt mờ sương: “Cảm ơn ngươi, Xuân Hòa, cảm ơn các ngươi đã ở phía sau của ta.”
Xuân Hòa sững sờ một lát, rồi cũng giơ tay ôm lấy Minh Lan Nhược, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư à, không cần phải quay đầu lại đâu. Cứ mạnh dạn mà, mạnh dạn mà đi lên phía trước đi…… Sau lưng cứ việc giao cho nô tỳ và Cảnh Minh, chúng nô tỳ sẽ luôn ở phía sau của ngài!”
Minh Lan Nhược cười mà rưng rưng nước mắt, hít sâu nói: “Được!”
Cả ở kiếp trước và kiếp này, điều quan trọng nhất mà nàng học được là…
Người mà ngươi yêu, muốn ngươi vì hắn mà trả giá tất cả. Thì ngươi chỉ có thể tự làm mình cảm động thôi, chứ không thể làm đối phương cảm động được.
Người yêu thương ngươi, vì ngươi mà trả giá tất cả. Mà ngươi lại coi đó là điều đương nhiên thì ngu ngốc không thể tả.

Sau khi sắp xếp xong ở Điệu Vương phủ, Minh Lan Nhược nhìn người mà Vương ma ma đã mua. Sáu tên gia đinh trẻ tuổi tráng kiện và ba nha đầu, thậm chí còn có một cô cô được thả sớm khỏi hoàng cung.
“Tất cả là người có gia thế sạch sẽ ở vùng khác, thậm chí phần lớn cũng không có thân nhân. Vị cô cô kia cũng bởi vì không sinh được con mà bị nhà chồng hưu. Sau này nàng ấy phụ trách huấn luyện nhóm nô tì. Còn cô nương Cảnh Minh sẽ phụ trách huấn luyện những gia đinh đó.”
Vương ma ma chỉ vào từng người một nói: “Trong tay chúng ta đã có khế ước bán đứt rồi. Vương phủ của chúng ta thì quây giống cái thùng sắt, người ngoài không thể với chân với tay vào tác quai tác quái được.”
Nhóm nô tì cung kính hành lễ với nàng: “Tham kiến vương phi nương nương.”
Minh Lan Nhược rất vừa lòng, cười nói với Vương ma ma: “Ma ma làm việc đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn, sao mà ở Điệu Vương phủ lại chỉ làm một người gác cổng thôi vậy?”
Lúc trước bởi vì Vương ma ma mạo hiểm ra ngoài tìm Thương Kiều cầu cứu, nàng mới biết ma ma này không có hai lòng. Nên mới bảo bà ta làm quản gia, không nghĩ tới lại là có chút kiến thức và thủ đoạn.
Vương ma ma cười cười: “Nói ra thì sợ ngài chê cười, lão đầu nhà lão nô trước kia đã làm Thiên Phu Trưởng dưới trướng Tiêu Soái. Lúc lão nô còn trẻ tuổi cũng tòng quân cùng, giúp đỡ lão đầu đó trù tính lương thảo. Năm đó vốn là muốn đi theo lão đầu vào biệt phủ Tiêu Soái để phục vụ luôn.”
Minh Lan Nhược ngây ngẩn cả người, Vương ma ma thế mà lại có chút quan hệ sâu xa với nhà ngoại tổ phụ.
Vương ma ma thở dài: “Đáng tiếc vào hai mươi năm trước, trong một cuộc đại chiến, lão đầu nhà lão nô đã hi sinh vì đạo cho Tiêu gia, tận trung với tổ quốc.”
Bà ta dừng một chút, cười khổ: “Sau này cũng không có nhi tử, lão nô có một tôn tử, sống trong thôn cũng không sống nổi. Dù sao cũng phải kiếm cơm ăn, nên đã tới Điệu Vương phủ làm việc.”
Minh Lan Nhược nhìn Vương ma ma, trong mắt của đối phương có phiền muộn và cả chút nước mắt tiếc nuối.
Tâm trạng nàng phức tạp: “Ma ma…….”
Những góa phụ và nhi tử của binh lính vì nước tận trung thế mà lại bị triều đình làm cho họ tuổi già không nơi nương tựa, trẻ nhỏ thì mất trợ cấp. Minh đế đúng là một hôn quân!
Vương ma ma xoa xoa khóe mắt: “Người đừng để trong lòng, lão đầu và nhi tử nhà lão nô vì Tiêu nguyên soái mà tận trung. Còn lão nô có thể giúp cốt nhục còn sót lại của Tiêu gia chút sức mọn, bọn họ mà biết thì hẳn sẽ rất vui vẻ.”
Minh Lan Nhược nắm lấy tay Vương ma ma, nhẹ giọng nói: “Ta còn ở đây một ngày thì ma ma và tôn tử của ngươi cứ yên tâm mà ở trong phủ hưởng tuổi già.”
Vương ma ma cảm kích nói: “Vương phi, người đúng là người tốt, ắt sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Minh Lan Nhược cười cười, nhìn hoàng hôn đang buông xuống trong Điệu vương phủ, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa.
Nàng đã sống kín tiếng ở chỗ này năm năm rồi. Kiếp trước nàng đã luôn cho rằng dựa vào cái tình yêu “đến chết không phai”, cho rằng chỉ cần an phận thủ thường là có thể sống sót nhưng cuối cùng vẫn là bị ép vào tuyệt cảnh.
Bây giờ cũng chỉ có ba tháng, nàng đã dựa vào y thuật và đầu óc của chính mình. Khiến cho vương phủ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trên đời này, chỉ cần là người tốt, sẽ có một cuộc sống gian nan.
Chỉ có người tốt mọc gai đầy mình, mang theo vũ khí sắc bén, mới có thể giữ vững sơ tâm và sống thoải mái.
Vương ma ma lại bẩm báo: “Vương phi, các vương phủ có đất phong, các loại ruộng đất và cửa hàng hết rồi. Vương phủ của chúng ta lại không có gì, người cho lão nô từng đó bạc, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ sinh hoạt trong nửa năm của vương phủ.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Ta sẽ kiếm ra tiền.”
Khi nàng mới vừa bị đính ước làm Thái Tử Phi, phụ thân đã đưa của hồi môn của, còn có thôn trang và cửa hàng đáng giá nhất Quốc Công phủ cho nàng, chỉ cần con dấu của nàng là có thể đi lãnh.
Chỉ là sau đó nàng bị giam cầm, những của hồi môn cũng không có cách động vào. Mà sau khi rời khỏi giam cầm, mình lại một lòng muốn đưa hài tử chen vào Đông Xưởng ở, đuổi theo Thương Kiều để song túc song phi, căn bản không hề suy xét đến có của hồi môn hay không của hồi môn.
Nữ nhân có não luyến ái, sẽ chẳng làm nên chuyện gì ra hồn, thật là ngu xuẩn.
Bây giờ đã tỉnh táo lại, nàng muốn cầm quyền hành, muốn có thế lực thuộc về chính mình, không có trăm vạn tiền bạc không thể.
“Chuẩn bị tốt con dấu của ta đi, ngày mai chúng ta đi một chuyến đến đại lộ Thanh Long.” Minh Lan Nhược nói với Xuân Hòa.
Ngày thứ hai
Đại lộ Thanh Long, là phố buôn bán náo nhiệt nhất kinh đô, danh phẩm tụ tập, là chỗ mà hậu duệ quý tộc và thân hào thích nhất ra vào nhất.

Ads
';
Advertisement