“Chuẩn bị ngựa, thay quần áo!” Hắn chuẩn bị tự mình tiến cung một chuyến.
“Ngài cứ yên tâm, Thái Hậu nương nương ở đó rồi. Đám người Hoàng Hậu kiểu gì cũng không dám tùy ý gây khó dễ với Điệu vương phi.” Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Thương Kiều nhìn về phía nữ tử mặc đồ trắng đang đi về phía mình.
Vân Nghê nhẹ giọng nói với hắn: “Điệu vương phi chân trước vừa tiến cung, ngài chân sau lưng đã đuổi tới bên người nàng để che chở. Ắt bệ hạ sẽ cảm thấy ngài để ý việc của Điệu vương phi hơn để ý việc của lão ta. Đối với Điệu vương phi cũng không phải là chuyện gì tốt cả, ngài vẫn nên chờ thêm mấy canh giờ đi.”
Thương Kiều nhìn về phía Vân Nghê, nhàn nhạt nói: “Không ngờ tới lòng bao dung của ngươi lại rộng lớn như vậy đấy. Lan Nhược đối xử với ngươi cũng không hề khách khí chút nào. Thưởng cho ngươi bạt tai, đánh vào mặt ngươi. Mà ngươi lại không hận nàng, nhiều lần vì nàng suy tính sao?”
Vân Nghê sững sờ, Thiên Tuế Gia đúng là vẫn luôn bén nhọn, một châm thấy máu như vậy.
Thật ra hắn cũng không hề tín nhiệm nàng ta.
Nàng ta rũ mắt xuống, bất đắc dĩ cười khổ: “Ta quả thực là không thích nàng, bởi vì ngài để ý nàng mà không màng đến an nguy của chính mình…”
Vân Nghê dừng một chút, ngước đôi mắt đẫm lệ lên mỉm cười nhìn hắn: “Nhưng nếu che chở nàng, mới có thể che chở được ngài. Vậy Vân Nghê cũng chỉ có thể hỗ trợ ngài che chở nàng mà thôi.”
Nhìn biểu tình chua xót của nàng ta, đến cả Hòa công công cũng không nhịn được mà xúc động.
Thương Kiều vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải làm như thế đâu.”
Vân Nghê có thể cảm giác được ngữ khí của Thương Kiều đã bình tĩnh hơn chút.
Nàng ta nhẹ nhàng giữ ống tay áo của hắn, giúp hắn sửa sang lại băng vải quấn vết thương đã bị loạn ở lòng bàn tay hắn: “Điệu vương phi tuy là người Minh gia nhưng lại là huyết mạch duy nhất còn dư lại của Tiêu nguyên soái. Bệ hạ kiêng kị và chán ghét Tiêu soái bao nhiêu chắc ngài càng rõ ràng hơn so với ta!”
Thiên Tuế Gia không cự tuyệt nàng ta, tâm trạng của Vân Nghê tốt lên, tiếp tục nói: “Năm đó Tiêu gia chết trận, Tiêu Quan m gả cho Minh quốc công cũng sớm chết vì bệnh. Chỉ là nửa chi Xích Huyết quân mất tích của Tiêu gia mãi không tìm được, đó là tâm bệnh của bệ hạ.”
“Minh Lan Nhược nếu như trở thành hoàng tức hoàng gia rồi sinh hạ huyết mạch hoàng gia thì bệ hạ tự nhiên sẽ coi nàng là người một nhà. Nhưng nàng lại hủy hôn, bệ hạ không giết nàng đã coi như nể mặt ngài rồi. Chắc ngài cũng biết rõ.”
Nàng ngước lên, trong mắt tràn đầy nhu tình cùng bất đắc dĩ: “Ngài là cô thần của bệ hạ, nếu thật sự ở bên Minh Lan Nhược thì chẳng lẽ bệ hạ còn tín nhiệm ngài nổi nữa sao? Ngài làm như vậy sẽ hại chết nàng ấy đó!”
Thương Kiều nheo mắt lại, rút bàn tay về, lạnh lùng nói: “Nói đủ chưa? Ngươi cho rằng mấy cái đó bổn tọa không biết sao?”
Vân Nghê bỗng nhiên quỳ xuống, ngẩng đầu rưng rưng nước mắt, nói: “Ta biết ngài chán ghét việc ta lấy hài tử đã chết ở trong bụng để ép ngài hứa hẹn sẽ vĩnh viễn không ở bên nàng ấy…”
Khi nói lời này, trong nháy mắt nàng ta đã cảm giác được hơi thở trên người Thương Kiều bỗng trở nên thô bạo lạnh lẽo, khóe mắt tinh xảo cũng hơi phiếm hồng.
Nàng ta biết đó là khi Thương Kiều đã động sát ý, hắn muốn giết chính mình…
Nhưng nàng ta vẫn cố nén sự sợ hãi, rưng rưng nước mắt nhìn hắn: “Ta sẽ giữ kín bí mật ta từng có hài tử ở trước mặt Điệu Vương phi. Chỉ cần ngài sống tốt ở nơi mà Vân Nghê có thể nhìn thấy được, ta sẽ liều chết thay ngài che chở nàng ấy cả một đời.”
Nàng ta dập đầu thật mạnh: “Ngài vĩnh viễn là chủ tử của ta.”
Nàng ta nói lời một cách vô cùng buồn khổ nhưng câu câu chữ chữ đều đang nhắc nhở rằng hắn nợ nàng ta.
Khuôn mặt Thương Kiều tái nhợt mà thờ ơ, tay đang để ở sau lưng đã siết chặt quyền, kéo nàng ta dậy: “Ngươi đứng dậy đi. Chuyện bổn tọa đã hứa hẹn với ngươi sẽ không thay đổi. Nên tốt nhất ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của ngươi. Nếu không…”
Dứt lời, hắn dừng một chút, cười lạnh một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Vân Nghê trắng bệch, thân thể run rẩy, hắn bắt đầu chán ghét nàng ta rồi sao?
Mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu âm lãnh như vậy nói chuyện với nàng ta. Trước đây hắn vẫn luôn đối xử với nàng ta không giống với những người khác.
Hòa công công vội vàng đuổi theo Thương Kiều, lúc bước qua chỗ của Vân Nghê, lão ta thở dài: “Vân Nghê, ngươi không nên ép Thiên Tuế Gia như vậy.”
Dứt lời, ông ta lại đuổi theo Thương Kiều.
Thương Kiều lại bước vào diễn võ phòng.
Nhưng lần này, mặt hắn không có biểu tình gì mà mà ngồi ở trong phòng, nắm chặt roi sắt ở trong tay nhưng lại không có bất kì động tác gì.
Hòa công công bước đến nói nhỏ: “Thiên Tuế Gia, ngài bớt giận. Vân Nghê vệ trưởng cũng chỉ là ngay thẳng thôi, rốt cuộc thì năm năm trước nàng ta cũng…”
“Đủ rồi!” Thương Kiều bỗng nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn quất mạnh roi vào bức tường đá ở trước mặt.
“Vút!” Một luồng gió tản ra bốn phía, một tiếng vang lớn, bức tường đá kia cuối cùng làcũng vẫn bị sụp xuống mà vỡ vụn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gần như cuồng loạn mà rít gào: “Không cần… Nhắc lại chuyện năm đó nữa!”
Hắn không thể để Lan Nhược biết mấy câu chuyện cũ xấu xa dơ bẩn đó được!
Ngày ấy bởi vì muốn ngăn cản nàng làm ra chuyện đắc tội hoàng đế nên mới thả Thượng Quan Hoành Nghiệp đã ngất ở tầng một.
Nhưng hắn lại lên lầu và quay lại chỗ Lan Nhược đang bất tỉnh, hắn bế nàng xuống lầu và chuẩn bị đặt nàng ở bên cạnh Thái Tử, làm như thể Thái Tử đang ở cùng nàng.
Hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kì lạ ở trên người nữ hài đó, rồi đột nhiên đầu óc nổ tung. Khiến hắn mất hết ý thức, chỉ cảm thấy huyết mạch sôi trào, không thể khống chế bản thân.
Chờ khi hắn tỉnh lại, đã phát hiện Vân Nghê áo rách quần nát đang nằm ở bên người mình thoi thóp thở. Xung quanh tràn đầy các xác chết thảm thiết của ám vệ Đông Xưởng.
Hắn tận sức truy xét, khẩu cung của Vân Nghê và tất cả các manh mối đều chỉ ra rằng hắn đột nhiên tẩu hỏa nhập ma. Sau khi đưa Lan Nhược xuống thì cuồng tính quá độ, giết người của Xưởng Vệ, rồi còn xâm phạm Vân Nghê, làm nàng ta có thai.
Cuối cùng Vân Nghê ở trong một nhiệm vụ đột nhiên nhảy ra chắn tên cho hắn, từ đây hài tử chẳng những không có, nàng ta cũng bởi vậy mà đánh mất khả năng làm mẫu thân.
Vân Nghê không oán không hối, giữ bí mật trí mạng cho hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất