Minh Lan Nhược - FULL

Coi như đó là trao đổi, nàng ta muốn hắn lấy máu để thề, hứa hẹn cái điều đáng chết kia với nàng ta.
Lúc trước hắn luôn cho rằng, nhiều năm như vậy, Lan Nhược càng lớn càng xa cách và chán ghét hắn hơn. Tiểu cô nương kia lớn rồi, không cần hắn che chở nữa.
Cả đời này, nàng vĩnh viễn sẽ không về phía loại người dính đầy máu tanh dơ bẩn như hắn nữa.
Hắn nhận mệnh, một khi đã như vậy thì hắn sẽ thay thế trưởng tỷ Tiêu gia yên lặng bảo vệ phía sau của nàng. Sẽ chỉ bảo vệ một đời của nàng bình an suôn sẻ mà thôi.
Là hắn nợ Vân Nghê hai cái mạng, cho nên hắn đồng ý với yêu cầu của Vân Nghê, cũng cam chịu địa vị của Vân Nghê ở Đông Xưởng, trở thành “Nữ nhân” của hắn trong mắt người khác.
Nhưng có một ngày, Lan Nhược bỗng nhiên lại thay đổi…
Nàng chủ động tới gần hắn, cho dù là vì giữ hài tử ở trong bụng.
Nàng không kháng cự những cái ôm thân mật của hắn nữa, cho dù là vì tìm một đường ra cho hài tử của nàng.
Nàng ở trong lòng ngực hắn mà khóc thút thít, thậm chí còn chủ động hôn môi hắn. Hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, có phải lại là vì nam nhân khác hay không.
Nhưng… Sau cái đêm dơ bẩn máu me vào năm năm trước kia, hắn đã không có đủ tư cách để đáp lại nàng nữa.
“Nhưng… Lão Hòa à, ngươi biết đấy. Ta có thể cho nàng tất cả, chỉ duy không thể cùng nàng ở bên nhau được. Mà ta lại không thể chịu đựng được việc trong mắt nàng có người khác. Có phải ta có bệnh phải không?”
Thương Kiều chậm rãi mở lòng bàn tay ra, băng vải đã hoàn toàn vỡ nát. Bàn tay ngày ấy khi ở khách điếm hắn gọt trái cây bị cắt trúng lại lần nữa chảy đầy máu tươi.
Giống như cái đêm đầy máu me vào năm năm trước vậy. Cắt đứt vận mệnh của mọi người.
Hắn ngẩng đầu nhìn không trung, cười: “Đúng vậy, ta có bệnh nhưng vậy thì như thế nào. Ta không có được thì cũng đừng có ai nghĩ có được. Sau này nàng thích ai, ta sẽ giết chết kẻ đó là được.”
Chỉ là chuyện dễ dàng như vậy thôi mà?
Dù sao loại thân phận giống như hắn, cả đời này đã chắc chắn sẽ luôn tắm mình trong máu me rồi. Vậy thì làm điều mà hắn am hiểu nhất là “Diệt trừ dị kỉ” là được rồi.
Lời nói khiến người khác cảm thấy sợ hãi như vậy, Hòa công công nghe thấy, đáy mắt lại hiện ra sự thương cảm phức tạp và cả nước mắt.
Ông ta từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, tiểu thư là của ngài, ngài phải bảo vệ tốt chính mình thì mới có thể ở bên cạnh nàng được.”
Không có người nào hiểu rõ hơn ông ta rằng chủ tử đã và đang phải bước đi ở một con sông hắc ám như nào. Hắn không bị điên đã là tốt lắm rồi.
Thương Kiều thỏa mãn mà cười, khóe mắt màu đỏ tươi yêu dã bệnh tật lại mê nhân: “Đi thôi, tiến cung, cũng không thể nàng xảy ra chuyện gì được. Nàng là của ta!”
Dứt lời, hắn đứng dậy rồi phi thân thẳng lên mái nhà.
Hòa công công vừa thấy hắn đến cả xe ngựa cũng không ngồi, chạy nhanh đuổi theo: “Gia, đan dược còn chưa làm xong nữa…”
“Chưa xong thì chờ bao giờ xong thì lại đến đưa là được.” Thương Kiều không kiên nhẫn nói.
Hòa công công cười khổ, ai, chủ tử nhà mình là ngươi tùy tâm sở dục. Sao có thề bị mấy lời đạo lý của Vân Nghê làm cho đắn đo suy nghĩ được.
Mà bên này, không biết Thương Kiều đi bao lâu rồi, Vân Nghê vẫn hoảng hốt mà nhìn về hướng mà hắn rời đi như cũ.
Kiếp trước, nàng ta chỉ là một vệ trưởng trầm mặc ở bên cạnh hắn, thấy hắn vì Minh Lan Nhược mà trả giá tất cả.
Kiếp này, nàng ta rốt cuộc cũng trở thành “Nữ nhân” của hắn.
Nàng ta rốt cuộc cũng có thể đụng vào người có tồn tại như thần ở trong lòng nàng ta. Nhưng sự ôn nhu của hắn vẫn như cũ chỉ trao cho con tiện nhân đã hại chết hắn, vì sao… Vì sao?
Cho đến khi Kiếm Vũ xuất hiện ở phía sau nàng ta, lo lắng nói: “Vệ trưởng, ngài không nên nói ra những lời mà Thiên Tuế Gia không thích nghe như vậy chứ. Tính tình của ngài ấy như vậy sẽ chỉ thấy chán ghét ngài thôi.”
Vân Nghê lúc này mới từ từ khôi phục thanh tỉnh, nàng ta lạnh lùng nói: “Đó cũng chỉ là nhất thời thôi, ngày sau hắn sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta thôi, Thiên Tuế Gia sẽ thuộc về ta.”
Rốt cuộc nàng ta mới là người được trời chọn!
Nếu không phải nàng ta trăm phương nghìn kế nhắc nhở hắn rằng hắn thiếu mình cái gì, hứa hẹn cái gì. Thì làm sao có thể ngăn cản hắn bị tiện nhân Minh Lan Nhược kia mê hoặc được?
Chỉ cần Thương Kiều vẫn cứ cho rằng nàng ta đã mang thai hài tử của hắn, không biết chân tướng, hắn sẽ không đối xử với nàng ta máu lạnh vô tình giống người khác.
Kiếm Vũ vẫn rất lo lắng: “Vệ trưởng, như vậy thật sự có tác dụng sao. Chu gia và Quốc Công phu nhân phái người ám sát tiện nhân kia đã thất bại rồi. Thiên Tuế Gia thật sự rất thương nàng, ngày hôm qua cũng không hồi phủ, ở cạnh nàng suốt đêm!”
Kẻ thù của Thiên Tuế Gia rất nhiều, trừ phi có nhiệm vụ, nếu không hắn sẽ không qua đêm ở những chỗ khác ngoài trong cung và Đông Xưởng. Lần này coi như là ngoại lệ.
Vân Nghê nhàn nhạt nói: “Gấp cái gì, người muốn Minh Lan Nhược chết có quá nhiều, chúng ta chỉ cần giữ chân Thiên Tuế Gia đúng cách, nàng chắc chắn sẽ bị người khác hại chết.”
Kiếm Vũ nhíu mày: “Bởi vì ngài phát hiện người của Chu gia đi theo nàng ta nên đã cố tình kéo dài đến một canh giờ rồi mới đi báo cho Thiên Tuế Gia. Như thế sát thủ Chu gia mới có đủ thời gian giết nàng ở Đàm gia nhưng nàng ta vẫn thoát được.”
Đáy mắt Vân Nghê hiện ra vẻ nghi ngờ và lạnh lùng: “Huyết án Đàm gia thật sự rất ly kỳ. Nàng ta còn chưa vào Đàm phủ, người muốn giết nàng ta đã chết hết rồi. Chuyện này nhất định phải âm thầm tránh né Thiên Tuế Gia để điều tra cho rõ.”
Tra được chân tướng thì còn có thể coi đây là vũ khí, để lấy đầu của Minh Lan Nhược.
Con tiện nhân kia kiếp này cũng rất kỳ quái, cũng không bắt đầu từ việc chịu gả cho Thái Tử, mà vẫn luôn đi lệch khỏi quỹ đạo ở kiếp trước của nàng ta.
Chẳng lẽ là bởi vì sau khi mình trọng sinh đã thay đổi Thiên Tuế Gia, gián tiếp dẫn tới việc con tiện nhân Minh Lan Nhược kia cũng trở nên khó chơi hơn?
Kiếm Vũ gật đầu: “Đúng vậy, những việc này là Tề công công và Tam vệ Cẩm y thượng xử lí, ta sẽ dùng mạng lưới nội bộ để điều tra.”
Vân Nghê gật đầu, nói: “Có người muốn mạng của nàng ta, chúng ta chỉ phụ trách thuận nước đẩy thuyền thôi. Nhất định không làm chủ mưu, không thể để Thiên Tuế Gia phát hiện điều gì không thích hợp.”
Ưu thế của các nàng chính là một phần của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, cho nên được người ở trong đó tin tưởng.
Nhưng nàng ta cũng rõ ràng, một khi bị người phát hiện ý định của nàng ta thì sẽ có kết cục gì.

Ads
';
Advertisement