Kiếm Vũ gật đầu: “Vâng!”
Vân Nghê tùy tay cho một chút thức ăn cá vào trong nước, nàng ta lạnh lùng mà cười: “Minh Lan Nhược, lúc này, ta lại muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì để có thể chống đỡ đến lúc hắn tới.”
Nhưng nàng ta nào biết rằng chủ tử nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm sớm đã không ở Đông Xưởng mà đã vào cung rồi.
Minh Lan Nhược đi theo người vào nội điện ở cung Hoàng Hậu.
“Tham kiến bệ hạ.” Nàng cúi người hành lễ về phía hoàng đế dang ngồi ở đầu.
Minh đế vừa thấy nàng tiến vào đã hơi nhíu mày: “Nghe Hoành Nghiệp nói y thuật của ngươi gần đây đã tiến bộ. Nó không cẩn thận té ngựa, cũng là nhờ ngươi ra tay giúp đỡ. Bây giờ bệnh của nó đã khỏi rồi. Vậy ngươi có thể nhìn Hoàng Hậu xem nàng ấy bị làm sao không?”
Nàng nhìn người đang ngồi ở cạnh Minh đế, sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp còn có chút tái nhợt. Hắn ta mày nhíu lại, nhìn nàng muốn nói lại thôi.
Biểu tình của Thượng Quan Hoành Nghiệp khiến nàng có một dự cảm không tốt lắm.
Nàng vẫn mở miệng: “Bệ hạ, Lan Nhược chỉ hiểu được y thuật thô thiển thôi. Các thái y ở Thái Y Viện đều có y thuật tốt hơn ta.”
“Ha ha, lúc trước, ngài cũng không có nói như vậy nhỉ? Ở trước mặt Thái Hậu không phải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đạo lí rõ ràng rành mạch. Thái y ở Thái Y Viện của ta cũng không có hiểu về y thuật như ngài.”
Một giọng nói âm dương quái khí vang lên ở phía sau lưng nàng.
Minh Lan Nhược xoay đầu, thấy ngay một lão nhân khô cằn với vẻ mặt chanh chua ghét cay ghét đắng đang nhìn chằm chằm nàng.
Nàng mới nghĩ ra, đây là Cung y chính mà lúc trước nàng thoát khỏi giam cầm để tiến cung cứu Thái Hậu đã xảy ra tranh chấp.
Vị Cung y chính này dựa vào giỏi trị phụ khoa mà trèo lên chức y chính chưởng quản Thái Y Viện. Nhưng trị liệu bệnh tật về đầu và tim thì lại không giỏi lắm.
Nhưng lão ta vì tranh công giữ chức thủ tịch y quan của Thái Hậu mà hại bệnh của Thái Hậu càng ngày càng nghiêm trọng.
Việc này sau khi bị nàng bóc trần, người này thẹn quá thành giận, bị Thái Hậu bãi bỏ chức y chính. Xem ra lão ta đã ghi hận trong lòng rồi hãm hại chính mình.
Minh Lan Nhược lạnh lùng mà nhìn lão ta: “Ta am hiểu trị cái gì thì mới có thể trị. Nên không nghĩ giống ngươi, muốn bản thân có cơ hội thể hiện mà thiếu chút nữa hại Thái Hậu nương nương.”
“Ngươi ngươi ngươi… Miệng lưỡi sắc bén, bệ hạ, ngài nhìn nàng ta đi. Rõ ràng là có oán hận với Hoàng Hậu nên cố ý không chịu khám bệnh cho nương nương!” Cung y chính, không, Cung ngự y mang vẻ mặt ủy khuất mà dập đầu về phía Hoàng đế.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Hoàng đế nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, Điệu Vương phi cũng coi như là người thật thành, nàng giỏi về liệu bệnh tim nhưng trị ngoại thương cũng là thứ y thuật mèo cào. Nàng chữa khỏi ta chỉ là ngoài ý muốn, bệnh tình mẫu hậu phức tạp, người xem nếu không thì…”
“Trẫm bảo ai thì người đó phải làm, làm gì có chuyện nói hết lời vô nghĩa này lại đến lời vô nghĩa khác. Chẳng lẽ ngươi thật sự có tâm tư gì khác đối với nàng sao?” Minh đế không vui cực kỳ, lạnh lùng mà trừng mắt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Một câu đã khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp không còn gì để nói.
Sau đó, mắt Minh đế lộ ra tia lạnh lẽo mà liếc Minh Lan Nhược: “Ngươi có làm hay không?!”
Minh Lan Nhược rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Làm.”
Nàng cần phải làm, nếu không làm sẽ bị phán có tội danh. Chỉ có đi, nàng mới có thể biết ứng đối với thế cục này như thế nào.
Nàng tuyệt đối sẽ không khiến bọn tiểu nhân tính kế nàng được như ý nguyện!
“Mau làm đi!”
Minh đế đứng dậy từ ghế chủ tọa, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút.
Nhưng Minh Lan Nhược cẩn thận phát hiện ra trong ánh mắt của lão ta mang theo sự nôn nóng. Có thể thấy được là vô cung lo lắng cho Chu Hoàng Hậu.
Vị bệ hạ luôn lãnh khốc vô tình này sao đột nhiên lại khoác vẻ thâm tình làm gì?
Minh Lan Nhược trầm ngâm đi vào nội thất, Chu Hoàng Hậu nằm ở sau tấm rèm buông, thân hình mảnh mai, vẫn luôn than nhẹ khó chịu.
Nàng sửng sốt, vốn còn cho rằng Chu Hoàng Hậu là giả bệnh để hại chính mình. Nhưng nghe tiếng của Chu Hoàng Hậu kia thì thật sự không giống là làm bộ.
Minh Lan Nhược tiến lên thả hòm thuốc xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Hoàng Hậu. Vừa bắt mạch của Chu Hoàng Hậu vừa hỏi hỏi: “Hoàng Hậu nương nương có triệu chứng gì không?”
“Nương nương gần đây có chút đau bụng, còn bị xuất huyết nữa.” Đại cung nữ đứng bên hầu nhỏ giọng nói.
Xuất huyết là chảy máu ở hạ thân của nữ tử.
Thấy Minh Lan Nhược đang bắt mạch cho mình, Chu Hoàng Hậu lạnh mặt không nói lời nào, rồi lại nhịn không được mà ho khan lên: “Khụ khụ khụ…”
Lập tức có cung nữ lấy khăn kề sát miệng của Hoàng Hậu, Minh Lan Nhược nhìn màu đỏ tươi ở trên khăn, nhíu mày: “Thế nào, còn ho ra máu nữa sao?”
Chu Hoàng Hậu vừa suy yếu vừa không vui nói: “Chỉ là gần đây bị nôn nghén khó chịu vô cùng, nên mới phun ra chút huyết đàm mà thôi, cái gì mà bảo ra máu?”
Minh Lan Nhược hơi sững sờ: “Nương nương có thai sao?”
Trách không được Minh đế lại khẩn trương như vậy, hậu cung đã mười năm không có hài tử mới sinh rồi.
Cái thai này của Hoàng Hậu, hài tử con chính thất chẳng những có ý nghĩa rằng bảo đao của Hoàng đế chưa già. Lại còn mang cả điềm lành mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
“Sao nào, ngươi khám không ra à? Cái loại đại phu giả như ngươi, trừ việc mượn lý do xem bệnh để câu dẫn nam tử, có thể chẩn bệnh ra cát thai thì cũng kì quái.” Một giọng nói âm dương quái khí của nữ tử vang lên.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Chu Trường Nhạc bưng bát thuốc đi ra, khẽ mỉm cười: “Xem ra Chu đại tiểu thư ngâm suối nước nóng thoải mái rồi đến đây chăm bệnh cho Hoàng hậu nương nương.”
Chu Trường Nhạc sững người, “suối nước nóng” gần như đã trở thành cơn ác mộng của nàng ta.
Bây giờ trong giới tiểu thư khuê các ở kinh thành đều có tin đồn nàng ta là người “nhẫn tâm, độc ác”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất