Sau đó, nàng nhìn Minh Đế, cắn răng nói: “Cái bào thai ma quái này một khi không được xử lý thích đáng, nó sẽ đe dọa vận mệnh của toàn bộ tương lai vương triều Thiên Minh và bệ hạ. Tuyết rơi dày đặc vào mùa xuân và thiên tai khốc liệt ở Đông Bắc đều là những điềm xấu!”
Hoàng đế tin vào sức mạnh tâm linh kì quái phải không? Không thích những quỷ thai xui xẻo đúng không?
Nàng bèn trực tiếp khẳng định hoàng hậu mang quỷ thai xui xẻo, để Chu hoàng hậu nếm mùi nhân quả, từ nay về sau không thể vực dậy được nữa!
Sắc mặt của Minh Đế lẫn của Chu hoàng hậu thay đổi rõ rệt.
Chỉ có Cung ngự y luống cuống, ông ta không dám nghĩ rằng Minh Lan Nhược mở miệng nói còn càn rỡ hơn ông ta!
“Láo xược!” Minh Đế tức giận đến độ lồng ngực phập phồng không yên, giận dữ quát Minh Lan Nhược.
Toàn bộ mọi người bên trong điện ngoại trừ Thương Kiều đồng loạt quỳ “thụp” xuống đất, không dám thở mạnh, chỉ lo sợ cơn nóng giận của Minh Đế khiến lão ta diệt khẩu tất cả mọi người ở đây.
Minh Lan Nhược vẫn lạnh lùng nhìn lão ta, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Có phải gần đây bệ hạ làm chuyện the phòng không thuận lợi, phải ăn đan dược Thiên Tuế Gia dâng lên mới có được phong độ uy dũng, hơn nữa thường xuyên cảm thấy mệt mỏi không chịu được, việc xử lý triều chính cũng chỉ có thể nhờ cậy Thiên Tuế Gia, đây đều là do quỷ thai ám hại mang đến!”
Nàng hít một hơi thật sâu nói lưu loát một mạch, nhìn thấy sắc mặt Minh Đế thay đổi một lần nữa, siết chặt nắm tay: “Câm miệng, ngươi một mực nói láo, không muốn giữ cái đầu nữa à?”
Minh Lan Nhược cười thầm trong lòng, Minh Đế như vậy là đã tin nàng đến năm phần.
Dù sao vừa nãy muốn treo cổ nàng, hiện tại ngữ điệu hoà hoãn chút, hỏi nàng có muốn giữ cái đầu nữa không.
Thật ra thì nhìn tướng mạo, tuổi tác Minh Đế, cả việc dùng đan dược của lão ta, cộng thêm việc phải trông cậy vào Thương Kiều để khống chế quần thần trong triều cũng có thể suy đoán ra lão hoàng đế này bị bất lực, xuất tinh sớm.
Minh Lan Nhược vẫn một mực kiên cường, dáng người quỳ ở nơi đó mà không khom lưng: “Thần nữ phát hiện Cung ngự y có mưu đồ, liều chết tố cáo, ta chỉ cầu mong vương triều Thiên Minh vĩnh viễn trường tồn, bệ hạ an khang, không bị tiểu nhân làm ngu muội mà thôi!”
Trong mắt Thương Kiều không giấu nổi ý cười, nha đầu này có đủ cả nhạy bén lẫn quyết đoán.
Cung ngự y ngã ngửa, cả người run rẩy: “Ngươi ngươi ngươi… nói bậy.”
A… ả tiện nữ gian xảo này bày ra vẻ trung thần, quyết diệt trừ mọi đường thoát thân của ông ta, khiến ông ta không còn đường lui!
Minh Đế nhíu mày nhìn Chu hoàng hậu.
Ruột gan Chu hoàng hậu run lên trước ánh mắt sắc lạnh như băng, bà ta nhắm mắt: “Minh Lan Nhược, ngươi định làm gì để chữa khỏi cho bổn cung, chứng minh đây là cái quỷ thai điềm ác, làm sao để giải trừ nó?”
Còn hơn cả điềm lành, bà ta còn muốn sống tiếp, Minh Lan Nhược nói từ đầu đến giờ thật sự đã doạ sợ bà ta, bụng dạ bà ta tràn đầy lo lắng.
Huống hồ Minh Đế hiện tại đã đổi chủ ý.
Chu hoàng hậu đã đi theo Minh Đế nhiều năm, bà ta biết rõ lão ta xem trọng việc giải quyết cái “quỷ thai” hơn so với sự an nguy của mình.
Minh Lan Nhược nhìn Minh Đế: “Bệ hạ, thần nữ có thể đứng lên nói chuyện không?”
Minh Đế rất không vui nhưng vẫn vung tay lên ra hiệu cấm vệ quân buông Minh Lan Nhược ra.
Minh Lan Nhược xoa nắn cổ tay, nhàn nhạt nói: “Quỷ thai này là do Cung ngự y cho Chu hoàng hậu uống thuốc nên mới giết chết long thai, xin bệ hạ hãy tra khảo Cung ngự y kĩ càng xem ông ta dùng thuốc gì, ta còn cần một chén máu người để kê thuốc giải!”
Nếu những người này đã không muốn nghe sự thật, vậy thì nghe nàng ba hoa một chút đi!
Mặt mũi Cung ngự y tái nhợt, ông ta loạng choạng chỉ vào Minh Lan Nhược hét lớn: “Ngươi… ngươi làm vậy là mưu hại giết người!”
Minh Lan Nhược nhìn Minh Đế, lạnh lùng hành lễ: “Bệ hạ, xin ngài quyết định, tin tưởng thần nữ, hay là tin tưởng tên lang băm này?”
Đúng là mưu hại giết người, nàng muốn để cho lão Cung nếm mùi tâm trạng vừa rồi của nàng.
Minh Đế cau mày, không nhịn được nỗi bất an mà day ấn đường: “Tất cả câm miệng!”
Lão ta chán ngấy cảnh phiền phức, nhiều chuyện xấu như vậy, từ điềm lành lại hoá điềm ác, lão ta không tin Minh Lan Nhược.
Nhưng mặc cho những thiên tượng quỷ dị cùng lời dự đoán chính xác của Minh Lan Nhược về tình hình hiện tại của hoàng hậu, lão ta không thể không tin!
Minh Lan Nhược nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng cụp xuống, trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ. Nàng thắng rồi.
Thương Kiều nhìn về phía Minh Lan Nhược, không biết tại sao, sự thật rằng một mình nàng tự dựa vào sức mình có thể thuận lợi thoát khỏi lại khiến lòng hắn có đôi phần mất mát.
Sau đó, hắn lạnh lùng liếc nhìn Cung ngự y bị doạ sợ thất thần: “Kéo xuống đi, ban dây cung lột da, làm cẩn thận chút, giữ lại máu để dùng sau.”
“Tuân lệnh!” Có mấy tên đại thái giám của Đông Xưởng nhanh nhảu chạy đến, một mạch lôi Cung ngự y rời đi.
Dây cung dài mảnh mà sắc bén, lột da còn đau hơn so với dùng dao!
“Không… không, chính Hoàng hậu nương nương sai khiến thần á…!” Cung ngự y hoảng sợ trợn trắng mắt, còn muốn nói thêm điều gì.
Đã thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp bất chợt lách mình tiến lên bẻ “rắc” xương hàm ông ta, đau đớn vì xương hàm bị phá huỷ khiến Cung ngự y ngất lịm đi.
“Láo xược, dám lừa gạt mẫu hậu!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ra tay xong, kính cẩn quỳ gối trước mặt Minh Đế và Thương Kiều: “Phụ hoàng, Thiên Tuế Gia, Khâm Thiên Giám báo là có người cấu kết với ông ta, tạo mưu đồ cái gọi là “Cát thai”, nhi thần ở Hình bộ được một thời gian, xin được thụ lý điều tra vụ án này!”
Ở trong lòng Minh Lan Nhược lặng lẽ liếc mắt, Thượng Quan Hoành Nghiệp quả không phải một người đơn giản như vậy.
Lời nói này của hắn ta không chỉ giúp giải vây cho Chu hoàng hậu khỏi chịu tội trong mưu đồ “Cát thai”, mà nhân cơ hội lãnh nhiệm vụ tra án, chuẩn bị cho sau này làm việc ở Hình bộ.
Minh Đế nhìn thoáng qua Thương Kiều: “Ái khanh cảm thấy thế nào?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhất thời căng thẳng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất