Tiểu Tề Tử luống cuống, vội vàng chuyển hướng chú ý của gia nhà mình: “Điệu Vương phi còn nói, ai giận là chó!”
Không khí rơi vào im lặng ngột ngạt.
Mọi người: “…”
Tiểu Tề Tử này thật là ngu ngốc, không cứu được, như vậy chẳng phải đang mắng Đốc chủ là chó sao!
Quả nhiên.
“Rầm!” Thương Kiều đá đổ cái bàn, phát ra tiếng vang lớn, làm mọi người sợ tới mức cùng run lên.
“Bốp bốp bốp!” Một đống trứng gà trực tiếp ném lên đầu Tiểu Tề Tử, cả người Tiểu Tề Tử giống như ngâm mình trong lòng trắng trứng.
Thiên Tuế Gia là người có bản lĩnh, mọi người trong Đông Xưởng phục chính là người như hắn. Hơn nữa, đối với thuộc hạ luôn thưởng phạt phân minh, chỉ cần bọn họ làm tốt, muốn gì có nấy, tiền bạc bổng lộc thậm chí nữ nhân không thiếu, hắn thấy được sự nỗ lực của thuộc hạ.
Nhưng chính là…khi tâm trạng không tốt, gia thật sự quá đáng sợ.
Hoà công công nhìn chủ tử nhà mình nhéo tràng hạt bạch ngọc đi tới đi lui, khuôn mặt tuấn tú nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng:
“Nha đầu thối, còn cứng miệng!”
“Chẳng lẽ… nàng bị thương thật…”
“Hừ… Bị thương cũng xứng đáng, ta đi rồi, nàng cũng không đuổi theo, còn đi theo tên Quan Hoành Nghiệp kia cấu kết làm bậy, thật sự đáng giận!”
Hoà công công im lặng mắt trợn trắng.
Thôi bỏ đi, Thiên Tuế Gia chỉ cần gặp được chuyện liên quan đến Minh đại tiểu thư là luôn như vậy… Giống như oán phụ ở khuê phòng.
Rõ ràng chính mình chọc tức người khác, kết quả lại khiến chính mình tức chết đi được, còn mong chờ cô nương nhà người ta tới dỗ mình, như vậy không phải có bệnh thì là gì?
Đúng thật là ứng với câu nói ai giận là chó của Minh đại tiểu thư.
Cũng không biết đi qua đi lại mắng bao lâu, Thương Kiều đột nhiên dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị một chút, gác lại mọi chuyện ngày mai, bản tọa muốn đi Điệu Vương phủ.”
Hoà công công sửng sốt: “A, ngài muốn đi làm gì?”
Thương Kiều nheo mắt, xoay chuỗi hạt trong tay, lạnh lùng nói: “Chơi xuân ngắm hoa.”
Hoà công công vừa khoác áo lông cáo lên cho Thương Kiều vừa im lặng nhìn tuyết đang rơi trong màn đêm đen bên ngoài cửa sổ.
Ngày mai có thể ngắm hoa sao? Gia thật biết nói phét!
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bầu trời hiếm khi không có mưa tuyết, chỉ còn lại cái lạnh ẩm ướt thấm vào xương cốt.
Tuy rằng chân trời vẫn bị bao phủ bằng những đám mây tuyết dày đặc nhưng Tiểu Hi vừa rời giường đã bắt đầu chơi tuyết ở trong sân.
Gia đinh Trần Ninh, người phụ trách đảm bảo an toàn đứng bên cạnh trông chừng.
Trần Ninh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hi thiếu gia, ngài chậm một chút, lát nữa còn phải ăn sáng!”
Tây Khoái Viện, tiên sinh Vô Danh đang đánh răng ngoài cửa đột nhiên nghe tiếng cửa đối diện mở ra, thư sinh trẻ tuổi không thích ra cửa đã thay một chiếc áo bông mới trắng tinh đi tới.
Ông ta nhìn thư sinh Ẩn đầu đội khăn trắng mới tinh, nhướng mày hỏi: “Chào buổi sáng, tiểu thư sinh, trang điểm chỉnh tề như vậy là coi trọng tỳ nữ mới tới nào sao!”
Thư sinh Ẩn sửng sốt một chút, hắn trang điểm rõ ràng như vậy sao?
Hắn liếc đôi mắt thon dài nhìn tiên sinh Vô Danh: “Tiên sinh không cần nói bừa.”
Tiên sinh vô danh cười đầy ẩn ý, nói: “Chậc chậc, xem ra là tâm duyệt giai nhân nhưng giai nhân không biết.”
Thư sinh Ẩn ho nhẹ một tiếng: “Tiên sinh cứ từ từ rửa mặt, ta đi ăn sáng trước.”
Điệu Vương phủ chỉ có mười mấy người. Ngày thường, các hạ nhân ăn sáng sớm hơn một chút. Tiên sinh vô danh và thư sinh Ẩn là khách nên có quyền dùng bữa cùng gia chủ.
Nhưng thường ngày thư sinh Ẩn và tiên sinh vô danh chỉ ru rú ở trong nhà, chưa từng dùng bữa cùng Minh Lan Nhược.
Cho nên khi thư sinh Ẩn xuất hiện ở trong sân Minh Lan Nhược, Cảnh Minh ngạc nhiên tiếp đón: “Ồ, ngươi chịu ra ngoài rồi sao, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong phòng không bao giờ ra ngoài như tiểu tức phụ!”
Thư sinh Ẩn ho nhẹ một tiếng: “Cảnh Minh cô nương, hôm nay thời tiết đẹp, không biết sáng nay có món gì?”
“Sáng nay có súp nguyên bảo, hoành thánh, bốn loại bánh và chè tổ yến hạt sen, thư sinh Ẩn có muốn ăn cùng chúng ta không?” Minh Lan Nhược ôm chiếc bao tay da chuột màu bạc, mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Nàng mặc một chiếc váy cung trang màu vàng nhạt nạm bạc, trên mái tóc cài hai chiếc trâm tinh xảo chạm khắc hình hoa mai, giữa trán đính một viên ngọc trai.
Sự đơn giản và quý phái của bộ trang phục tôn lên vẻ thanh tú của nàng, giống như một bóng hình thấp thoáng dưới hành lang mang theo hương thơm ngào ngạt của một cành hoa mai.
Thư sinh Ẩn khẽ mỉm cười, hôm nay quả nhiên tới Điệu Vương phủ “Ngắm hoa” là tới đúng rồi.
Chỉ là, nàng chưa từng dùng nụ cười thoải mái và tự nhiên như vậy khi nói chuyện với người tên Thương Kiều.
Cảm xúc của hắn phức tạp nghĩ.
“Nhìn đến choáng váng sao, đại tiểu thư nhà ta rất đẹp đúng không?” Cảnh Minh bỡn cợt đâm nhẹ vào vai thư sinh Ẩn.
Thư sinh Ẩn cúi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Cảnh Minh cô nương, chớ có lấy thanh danh của tiểu nương tử ra nói giỡn.”
Minh Lan Nhược nhìn thấy đôi tai trắng ngần của hắn hơi ửng hồng dưới khăn trùm đầu, không nhịn được mà bật cười.
Người này dễ dàng thẹn thùng, lại đơn thuần cổ hủ, hoàn toàn khác với Thương Kiều, Thượng Quan Hoành Nghiệp và Thái Tử.
Minh Lan Nhược cười nói: “Được rồi, các ngươi đừng trêu chọc người ta nữa, vào ăn cơm thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất