Đoàn người vào phòng ngồi xuống, Vương ma ma đã dẫn hai nha hoàn dọn sẵn bữa sáng, sau đó lui xuống.
Minh Lan Nhược và thư sinh Ẩn ngồi xuống, Tiểu Hi cũng được Trần Ninh dẫn vào ăn sáng.
Thư sinh Ẩn nhìn Minh Lan Nhược dùng giọng điệu ấm áp, hành động ân cần chăm sóc Tiểu Hi, còn chính mình lại không ăn bao nhiêu.
Hắn thuận tay múc một chén chè tổ yến hạt sen đưa cho Minh Lan Nhược: “Tiểu nương tử, sức khỏe của ngươi không tốt, nên ăn một chút rồi hãy chăm sóc tiểu thiếu gia.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn nhặt từng hạt sen ra, nghi hoặc nhướng mày: “Sao ngươi biết ta không thích ăn hạt sen?”
Hạt sen giúp thanh nhiệt nhưng nàng không thích ăn. Gần đây nàng ăn nhiều đồ chiên rán nên mới dặn phòng bếp nấu.
Tại sao một người xa lạ như hắn lại biết thói quen của nàng?
Động tác nhặt hạt sen của thư sinh Ẩn cứng lại, trong phòng bỗng trở nên im lặng.
Xuân Hoà lạnh lùng nheo mắt, tay yên lặng đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Nàng ấy luôn không thích thư sinh Ẩn này, cảm thấy hắn giấu nhiều bí mật.
Thư sinh Ẩn thu tay về, đôi phần ngượng ngùng khó xử: “Tiểu sinh… Tiểu sinh chỉ không thích mùi vị của hạt sen, nên mới suy bụng ta ra bụng người thôi.”
Nụ cười khinh thường nở trên khóe môi Xuân Hòa, ha ha, có quỷ nàng ấy mới tin chuyện hoang đường của hắn.
Minh Lan Nhược không lên tiếng, trong mắt thoáng hiện lên ý nghi kỵ. Nàng còn chưa cất tiếng Cảnh Minh đã đứng lên cười ha hả.
“Ngươi nói điêu. Nói, có phải ngươi đang thầm mến đại tiểu thư nhà ta không, cứ lén lút trong bếp tìm hiểu sở thích của người!”
Ngoại trừ tiếng Tiểu Hi Nhi sì sụp uống sữa đậu, cả căn phòng hoàn toàn chìm trong yên lặng.
Xuân Hòa: “…”
Minh Lan Nhược: “…”
Khuôn mặt thanh tú tao nhã của thư sinh Ẩn đỏ bừng: “Ngươi… Ngươi… Cảnh Minh cô nương… ngươi đừng nói liên thiên bậy bạ!”
Cảnh Minh mỉm cười nhìn hắn: “Hiếm khi thấy ngươi ra ngoài, lại ăn vận sửa soạn như vậy, không tệ, trông điển trai.”
Vành tai, mặt mũi đỏ ửng, khóe mắt đỏ hoen như thể bị ai ức hiếp, hắn tức giận nói: “Ngươi ngươi…”
Sao mấy chuyện như này ngươi cũng nói ra được hả!
Minh Lan Nhược yên lặng nhìn thư sinh Ẩn, hắn như một con diệc xinh đẹp bị vặt lông, chân tay mảnh mai hoảng loạn khua khoắng, xấu hổ không dám nhìn nàng.
Vị thư sinh trông giấu đầu hở đuôi này chẳng lẽ thật sự thích nàng sao?
Từ bé nàng đã xinh đẹp thiên tiên, đến tuổi cập kê, nàng trở thành quý nữ danh giá bậc nhất kinh thành. Lần đầu tiên nàng dự lễ hội Nguyên Tiêu, vô số thiếu gia công tử tặng hoa đào tỏ tình nàng.
Tên thư sinh này có chút tình ý với nàng, ánh mắt đúng là không thể giả vờ được.
Chỉ là, phần lớn nam nhân cũng chỉ mến mộ dung mạo của nàng mà thôi, sẽ phai nhạt dần theo thời gian.
Có lẽ thư sinh Ẩn cũng giống như vậy, hắn không thừa nhận, cứ coi như không biết là được.
Minh Lan Nhược cầm bát yến lên nhấp một ngụm nhỏ, ung dung cười: “Cảnh Minh, đừng khó dễ thư sinh Ẩn, hắn là sư phụ của Tiểu Hi Nhi đó.”
Cảnh Minh nheo mắt nhìn thư sinh Ẩn: “Được rồi, ta hiểu rồi.”
Xuân Hòa cau mày, ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ, mon men lần tay xuống nhuyễn kiếm bên hông.
Thư sinh Ẩn nhìn Minh Lan Nhược ung dung bình thản từ nãy đến giờ.
Hắn thả lỏng bàn tay siết chặt trong tay áo, một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng hắn.
Hắn có cảm giác nếu hắn tiết lộ danh tính, nàng sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa.
Thư sinh Ẩn lặng lẽ ăn xong bữa cơm, ngước mắt lên nhìn Minh Lan Nhược: “Nhìn ngươi sửa soạn thế này, có việc phải ra ngoài sao?”
Minh Lan Nhược cười một tiếng: “Hôm nay ngày đầu tháng ba, Đại Lý Tự Khanh và tiểu thư của Ấn sát viện tả đô ngự sử muốn mời ta và Tiểu Hi Nhi đi xem hồ Khai Xuân.”
Theo như thời tiết lễ hội mọi năm, tháng hai có Long Sĩ Đầu là có thể bắt đầu cày bừa vụ xuân.
Nhưng năm nay thiên tượng dị biến, đầu tháng ba vẫn còn mưa tuyết rơi nhẹ, thấy không thể cày bừa vụ xuân, năm nay mất mùa lương thực.
Cho nên quan lại trong Khâm Thiên Giám sau khi quan sát thiên tượng, quyết định tổ chức lễ hội Cầu Xuân Tiễn Đông tại “hồ Khai Xuân”.
Địa điểm được chọn là nơi lớn nhất kinh đô không bị đóng băng, hồ Minh Xuân.
Trong mắt thư sinh Ẩn chợt loé lên tia sáng, nàng biết rõ Chu gia vẫn luôn giám sát nàng, thề nguyền phải giết chết nàng, vậy mà vẫn muốn tự do đi ra ngoài.
Minh Lan Nhược vốn không phải người tuỳ tiện, nàng mạo hiểm đi ra ngoài nhất định là có mục đích riêng.
Sau khi ăn xong, Minh Lan Nhược chỉ mang theo Cảnh Minh, Tiểu Hi Nhi lên xe ngựa, Trần Ninh vung roi da đánh xe rời khỏi Điệu Vương phủ.
Không bao lâu, bọn họ đã đến hồ Minh Xuân đông đúc tấp nập người qua.
Hôm nay đã hết tuyết, tế đàn trên cao hồ Minh Xuân rực rỡ ngũ sắc, nghi thức cầu xuân của Khâm Thiên Giám đã kết thúc.
Dân chúng thành kính quỳ gối trước tế đàn, người người dâng hương, chân thành cầu nguyện xuân tới, Xuân Thần giáng thế, náo nhiệt cực kì.
Trong sắc xuân rực rỡ, hơn hai mươi chiếc thuyền hoa phiêu ngoạn trên hồ Minh Xuân, bên trong đó là những quý nữ hào môn thế gia danh giá.
Theo tục lệ, sau khi nghi lễ cầu xuân kết thúc, các quý nữ ngồi trên thuyền sẽ phóng sinh cá và chim nhỏ.
Vẻ cao quý của các thiếu nữ đương tuổi xuân tượng trưng cho sự tươi tắn, rực rỡ của mùa xuân.
Minh Lan Nhược xuống xe ngựa, nhìn những quý nữ ăn vận trang điểm lộng lẫy, vô tư vô lo trên thuyền, thoáng ngẩn ngơ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất