Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hòa bưng chậu nước nóng chào đón, nói: “Tiểu thư, hôm nay thực sự rất nguy hiểm, lần sau chắc chắn nô tỳ sẽ không ở lại phủ mà phải đi cùng với người, mặc dù võ công của nha đầu Cảnh Minh khá nhưng không đủ thông minh!”
Cảnh Minh vừa lau cây roi bảo bối của mình vừa trợn tròn mắt: “Tỷ à, với võ công của tỷ, hôm nay ở trên thuyền có thể xử lý hết đám sát thủ và binh lính kia nhanh như vậy sao?”
Võ công không bằng nàng ấy, lại còn dám coi thường bá vương hoa này!
Minh Lan Nhược bật cười, xua tay ngắt ngang lời tranh cãi của hai tỷ muội: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ta mang theo ai hay làm gì đều đã có dự định hết, hôm nay chúng ta đều đạt được mục tiêu, kế hoạch đã thành công mỹ mãn!”
Từ giờ trở đi, nàng không cần phải lo sợ các võ tướng do Chu gia cầm đầu nữa. Nhiều văn thần quan trọng trong Đại Lý Tự và Án Sát Viện sẽ tự động giúp nàng đối phó với Chu gia.
Sau đó, nàng xoa trán, lười biếng dặn dò Trần Ninh: “Đưa tiểu thiếu gia đi rửa mặt, đợi lát nữa đi dùng bữa.”
“Dạ, vương phi.” Trần Ninh cung kính trả lời, dắt tay Tiểu Hi ngoan ngoãn rời đi.
Đi dọc hành lang, Trần Ninh cảm thấy tâm trạng rất phấn khởi.
Hôm nay, có thể coi như là hắn ta đã chứng kiến được thủ đoạn quyết đoán của đại tiểu thư Minh gia và khả năng được ăn cả, ngã về không của nàng.
Đúng là có chút phong thái của Tiêu Soái năm xưa…
Trong lòng Trần Ninh lặng lẽ cộng thêm nhiều điểm cho Minh Lan Nhược.
Còn phải quan sát thêm nữa.
Nếu vị đại tiểu thư Minh gia này có thể tiếp tục thể hiện đủ thủ đoạn và khí phách, di sản của Tiêu Soái và Xích Huyết quân đang ẩn giấu trong giang hồ có lẽ thật sự có thể tìm được một chủ nhân mới!
“A Ninh.” Một giọng nói trẻ con đột ngột vang lên.
Trần Ninh cúi đầu thấy Tiểu Hi vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn ta với đôi mắt to tròn.
“Có chuyện gì vậy, tiểu thiếu gia?” Hắn ta nhẹ nhàng hỏi.
“Đưa con đến chỗ tiên sinh Ẩn!” Tiểu Hi mỉm cười nói.
Trần Ninh hơi do dự: “Nhưng vương phi đang chờ người để dùng bữa.”
Tiểu Hi xua tay: “Ôi, ta chỉ đi một lát thôi!”
Nói rồi, cậu bé quay người nhanh như một con mèo con lanh lợi, nhảy ba cái đã chạy đi.
Trần Ninh không kịp bắt lấy cậu bé, chỉ có thể vội vàng đuổi theo: “Đợi ta với, tiểu thiếu gia!”
Tây Khoái Viện.
Thư sinh Ẩn đang cởi áo choàng bông trắng mỏng trên người và chuẩn bị thay dạ hành phục.
Mặt khác, một người “trông” giống hệt hắn đang kính cẩn nhận lấy chiếc áo bông trắng tinh xảo hắn đưa và giúp hắn mặc dạ hành phục: “Chủ tử, đêm nay ngài có về không?”
“Không về, mấy ngày này, ngươi vẫn như trước không được tùy tiện ra khỏi phòng.” Thư sinh Ẩn nhìn vết thương trên đầu mình hôm nay, mặt nạ da người bị thủng một lỗ, trông có hơi đáng sợ.
Chà, xem ra phải thay một chiếc mặt nạ da người mới rồi.
“Vâng!” Người nam nhân cung kính chuẩn bị thắt lưng cho thư sinh Ẩn.
Lúc này, cửa sân nhỏ bỗng bị ai đó “rầm” một tiếng đẩy ra.
Ánh mắt thư sinh Ẩn trở nên sắc bén, vội ra hiệu cho người nam nhân kia ẩn nấp ngay.
Hắn vội cởi bộ dạ hành phục, kéo chiếc áo choàng bông trắng mỏng mặc vào, đi ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp thắt xong dây lưng thì đã thấy một cậu bé hung hăng đạp cửa phòng hắn “rầm” một tiếng.
“Tiên sinh Ẩn, con có chuyện muốn nói với tiên sinh!”
Cái tên nhóc thô lỗ vô lễ này! Không biết giống ai nữa!
Thư sinh Ẩn cố nén cơn giận, cúi đầu nhìn cậu bé, nở nụ cười nhã nhặn: “Thiếu gia Tiểu Hi, có chuyện gì vậy?”
“Người thích mẫu thân con, muốn làm phụ thân con sao?” Cậu bé ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn hắn không chớp.
Như thể cảm thấy mình quá thấp, không có khí thế, cậu bé trèo ngay lên ghế, ngẩng chiếc cằm nhỏ của mình lên.
Thư sinh Ẩn mỉm cười, nén cơn giận: “Trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy, đây không phải là chuyện trẻ con nên biết.”
Tiểu Hi chống nạnh, nhíu mày: “Nhưng người thích mẫu thân con, người sẽ chết đó!”
Thư sinh Ẩn nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Hi Nhi tỏ vẻ trưởng thành mà lắc đầu ngón trỏ với hắn, thở dài: “Người á, còn quá trẻ. Nên không thể hiểu được rằng ở bên cạnh mẫu thân của ta có một con quái vật siêu lớn. Hắn rất đáng sợ, cho dù có chó đực đến gần mẫu thân của ta, trông hắn cũng giống như muốn giết thịt con chó mà om lên. Đừng nói đến việc người còn dám tặng hoa cho mẫu thân ta!”
Thư sinh Ẩn nheo mắt lại: “Thật sao? Hắn là ai vậy?”
“Trước khi ta nói cho người biết hắn là ai. Thì người phải trả lời ta rằng người có thật sự muốn làm phụ thân của ta không?” Vẻ mặt của Tiểu Hi nghiêm túc, hỏi lại.
Thư sinh Ẩn bị ánh mắt nhìn chăm chú của tiểu gia hỏa kia làm cho lâm vào trầm tư.
Đó thực sự là một… Câu hỏi hay.
Rốt cuộc thì hắn thật sự chưa nghĩ tới điều đó, chú mèo nhỏ này rất có thể là nhi tử của Thượng Quan Hoành Nghiệp. Ai ở kinh thành mà không biết đến sự nhiệt tình của Minh Lan Nhược đối với Thượng Quan Hoành Nghiệp cơ chứ?
Vì thế hắn mới quan tâm đến chú mèo con này.
Nhưng mà chú mèo con này nhìn không giống Thượng Quan Hoành Nghiệp một chút nào. Có lẽ là giống mẫu thân của cậu hơn, cho nên tuy không vui nhưng hắn cũng không thể thật sự nổi giận với khuôn mặt nhỏ này được.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời từ nàng… Tên của Tiểu Hi là Minh Hi hay Thương Minh Hi.
Nếu chú mèo nhỏ này thật sự tên là Thương Minh Hi, vậy chẳng lẽ là…

Ads
';
Advertisement