Điều đó có nghĩa là gì? Cũng không thể là hạt giống của hắn chứ nhỉ?
Mặc dù hắn có những suy nghĩ đen tối thầm kín về Minh Lan Nhược. Nhưng hắn đã làm tổn thương Vân Nghê vào cái đêm năm năm trước khi hắn phát điên rồi. Cũng không hề chạm vào Minh Lan Nhược mà.
Vào buổi sáng, sau khi hắn tỉnh lại đã đưa người bị thương nặng và đang bất tỉnh là Vân Nghê, cùng với bốn người còn lại của Cẩm Y Vệ đang bị thương do sau cơn điên loạn của hắn đi điều trị.
Sau khi mang người của Xưởng Vệ đã chết uổng ở trong tay hắn đi chôn cất. Hắn cũng đã lên tầng hai để tận mắt gặp Minh Lan Nhược.
Nha đầu kia đang nhắm mắt nằm gọn gàng bên Thái Tử, giống hệt như lúc hắn bế nàng đến bên Thái Tử vào đêm hôm trước. Ngay cả tư thế nằm của nàng cũng không có gì thay đổi.
Thư sinh Ẩn xoa thái dương, mỗi lần nghĩ đến cái đêm đẫm máu vào năm năm trước hắn luôn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Này, tiên sinh Ẩn, có phải người sợ rồi hay không? Đừng lo lắng, người không giống con chó mà. Thịt của người dai rồi, quái vật lớn sẽ không ăn thịt người đâu!” Tiểu Hi cố gắng vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ ở trước mặt hắn.
Ám vệ thế thân ở dưới gầm giường phải cắn mạnh đầu lưỡi để nuốt tiếng cười vào lại trong bụng của mình.
Thái dương cùa thư sinh Ẩn giật giật, gượng cười: “Tiểu thiếu gia, có lẽ người có chút hiểu lầm về cái tên… Quái vật kia rồi.”
Tiểu Hi bắt chéo đôi chân mập mạp của mình, làm ra vẻ để ta kể cho ngươi nghe chuyện này: “Để ta nói cho người biết, con quái vật lớn chính là đương kim Cửu Thiên Tuế. Hắn đã nói muốn ăn thịt ta mấy lần rồi. Chỉ vì mẫu thân của ta đang chữa bệnh cho hắn nên hắn không ăn thịt ta thôi!”
Thư sinh Ẩn: “Ồ…”
Lần sau hắn nên hầm luôn chú mèo nhỏ này cho rồi.
Trong lúc “hai phụ tử” ngồi xổm nói chuyện, Minh Lan Nhược đợi mãi cũng không thấy Tiểu Hi tới ăn.
“Tiểu Hi đâu?” Nàng khó hiểu nhìn Xuân Hòa.
Cảnh Minh tình cờ đi từ bên ngoài vào, cười nói: “Hình như đang đi tìm tiên sinh Ẩn thì phải.”
Lông mày của Minh Lan Nhược hơi nhíu lại, sắc mặt tối sầm…
Vị thư sinh Ẩn này không tặng hoa cho nàng được nên đang thử bắt đầu từ Tiểu Hi à. Muốn làm kế phụ của Tiểu Hi phải không?
Nếu hắn có ý nghĩ như vậy thì cho dù hắn có là ân nhân của Tiểu Hi thì nàng cũng không thể để hắn ở lại trong vương phủ nữa.
Minh Lan Nhược đứng dậy dẫn người đi như sấm rền gió cuốn về phía Tây Khoái Viện.
Làm sao mà nàng biết được rằng chính đứa nhỏ của mình mới là người có âm mưu như vậy chứ.
Càng không hề biết rằng mình sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng xấu hổ vì bị nhi tử “vả mặt”.
Nàng vội vàng đi tới Tây Khoái Viện. Trong khi thư sinh Ẩn ở bên kia đang mặt không biểu cảm mà nâng cổ áo của Tiểu Hi đi ra cửa: “Được rồi, tiểu thiếu gia, người đừng nói nhảm nữa. Mẫu thân của người đang đợi người đến dùng bữa tối kìa!”
Hắn không có thời gian ngồi ở đây để nghe quả trứng thối này nói nhảm. Hắn phải quay lại Đông Xưởng.
Tiểu Hi dùng tay trái tóm lấy cánh tay của hắn, giãy giụa đôi chân mập mạp của mình: “Thả ta ra, tên trứng thối kia cũng thích túm ta như vậy. Ta không phải là đồ vật mà!”
Thư sinh Ẩn khựng lại một chút, được rồi, hắn đã quên mất chuyện này, không thể để lòi đuôi.
Hắn dứt khoát bế Tiểu Hi lên, nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ của cậu: “Xin lỗi, ta hơi lo lắng một chút nên quên mất người không phải là đồ vật.”
Tiểu Hi không vui mà kéo cổ áo của mình xuống: “Tiên sinh, sao người lại mắng chửi người khác thế. Ta chỉ là thấy người cũng thích mẫu thân của ta. Nên mới tới thương lượng cứu mẫu thân của ta như thế nào với người. Nếu mẫu thân của ta trị khỏi bệnh của Cửu Thiên Tuế thì hắn chắc chắn sẽ ăn thịt mẫu thân của ta!”
Người kể chuyện thường nói rằng các thái giám của thời đại trước rất giỏi võ nghệ bởi vì họ đã ăn thịt trẻ em để bổ sung sức mạnh!
Nhưng theo quan sát của cậu thì đại thái giám Thương Kiều đang nhìn chằm chằm vào mẫu thân của mình. Rõ ràng là hắn muốn ăn thịt người mẫu thân xinh đẹp dịu dàng của mình mà!
Thư sinh Ẩn sửng sốt, vẻ mặt càng ngày càng khó đoán: “Là như vậy sao…”
Quả thực, đại thái giám đã định ăn thịt “đại phu” sau khi hắn “khỏi bệnh”.
Nhưng……
“Tiểu thiếu gia, người nói nhiều như vậy. Là vì ngài cho rằng một thư sinh yếu đuối như ta có thể đánh bại được Cửu Thiên Tuế võ công cao cường kia sao?
Thư sinh Ẩn nhàn nhã nhìn Tiểu Hi, tiểu tử này nói nhảm lâu như vậy, nhất định là có mục đích gì đó.
Tiểu Hi nghiêm túc nhìn hắn: “Người nhất định không thể đánh bại được con quái vật lớn đó. Nhưng mẫu thân của ta bây giờ rất giàu có, người có thể đưa nàng trốn đi. À không, người có thể đưa hai mẫu tử chúng ta trốn ở phía nam Tân Cương. Cửu Thiên Tuế chắc chắn sẽ không thể làm gì được!”
Thư sinh Ẩn vừa giận vừa cười. Thật tuyệt quá mà, quả trứng thối này đã lên kế hoạch rõ ràng trong một thời gian ngắn để bỏ trốn cũng Minh Lan Nhược sao!
Khuôn mặt hắn ôn nhu, ánh mắt thì nguy hiểm hỏi: “Tiểu thiếu gia, người rất thích ta sao? Ta có chỗ nào tốt đến mức khiến người cho rằng ta thích hợp làm phụ thân của người vậy?”
Chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế đối với cậu không tốt sao?
Tiểu tử này lại đi thích một tên thư sinh Ẩn vô dụng?
Tiểu Hi thở dài: “Ai ya, ta không chịu được nữa. Vốn dĩ ta thích Mộ Thanh Thư thúc thúc cơ. Nhưng mà nhà thúc ấy rất giàu có. Chắc chắn sẽ không đồng ý cho thúc ấy ở rể nhà mẫu thân ta, nói gì đến việc bỏ trốn cùng mẫu thân ta.”
Tiểu Hi chỉ tay vào hắn: “Dù sao thì bây giờ người vẫn đang ăn cơm của mẫu thân ta, ở nhà của mẫu thân ta. Lại còn thích mẫu thân ta, sao không trở thành rể ở rể của mẫu thân ta? Người cũng có thể dạy ta đọc sách miễn phí nữa.”
Mấu chốt là tiên sinh Ẩn khá ưa nhìn, mẫu thân hiển nhiên không ghét hắn. Nếu không nàng đã không nhận hoa từ hắn rồi.
Tên mọt sách này không biết võ công. Nên nếu hắn dám ức hiếp mẫu thân mình, cậu có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất, thăng thiên tại chỗ!
Nhưng điều này không thể nói ra được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất