Sau đó, khi tiên đế qua đời, ngai vàng rơi vào tay đệ đệ của ông ta, nghe nói cũng có liên quan đến điều này.
Thương Kiều tùy tiện lấy một cái chổi từ góc sân quét bụi trên bàn gỗ và ghế, hờ hững hỏi: “Sủng ái Mai phi, sao lại nói vậy?”
“Những viên gạch, viên ngói ở đây và những món đồ này là đồ mà các cặp phu thê bình thường thường dùng, có lẽ tiên đế đã mong muốn sống một cuộc đời bình dị với nữ nhân đó và đưa con cái của họ sống ẩn dật nơi núi rừng.” Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở dài.
Thương Kiều dừng lại một chút, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao, một nam nhân vô dụng chỉ làm liên lụy đến những người xung quanh.”
Một nam nhân không thể bảo vệ được thê tử và hài tử của mình, thậm chí là cả ngôi vị hoàng đế thì có ích gì?
Minh Lan Nhược lại lắc đầu: “Cả đời của tiên đế lúc trước chỉ có một hậu, một phi cũng xem như đã là người rất chung thủy rồi. Ông ta cũng không thể ngờ được việc mình sủng ái Mai phi lại dẫn đến những tai họa lớn như vậy.”
Đột nhiên Thương Kiều không nhịn được mà cười giễu: “Đó là vì ông ta bất tài vô dụng, nếu ngươi biết ông ta dự định trao đổi hai mẫu tử Mai phi cho bè lũ phản loạn để cứu lấy mạng sống của mình thì liệu ngươi còn thấy ông ta chung thủy không?”
Đến giờ, hắn vẫn nhớ như in cảnh tượng mẫu thân ôm hắn trốn sâu trong rừng Tịch Mai, vết thương từ mũi tên trên ngực bà ấy không ngừng chảy máu.
“A Kiều… A Kiều bé nhỏ của ta… Con phải sống sót, phải sống tốt hơn bất kỳ ai. Con phải đạp đổ mọi quy tắc trên thế gian này, để ngay cả hoàng đế cũng phải cúi đầu dưới chân con!”
Trong bóng tối của rừng Tịch Mai đầy mùi máu, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của mẫu thân hắn đầy máu và nước mắt, mỉm cười thê lương.
Cả người hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt dữ tợn, bất ngờ “rắc” một tiếng bóp nát chiếc chổi quét bụi trong tay, cổ họng phát ra âm thanh “két” nghiến răng đáng sợ.
Bỗng nhiên một cơn gió kỳ lạ bất ngờ xuất hiện, khí lạnh bao trùm, mọi thứ xung quanh hắn đã bị vỡ nát, ngay cả sàn nhà cũng bị nứt thành từng mảnh.
Minh Lan Nhược cảm nhận được sự bất thường của hắn, vội vàng đưa một tay ra nắm lấy cổ tay hắn, tay còn lại cắm kim vào huyệt Dương Trì trên tay hắn.
Cơn đau nhói khiến Thương Kiều trong cơn mơ màng không thể kìm được định hất tay đẩy người làm đau mình ra xa: “Chết tiệt!”
Nhưng rất nhanh, khi nhận ra người bên cạnh mình chính là Minh Lan Nhược, hắn đột ngột thu hồi lại nội lực.
“Hự.” Nội lực phản phệ khiến sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Hắn nhắm mắt lại, khóe môi rỉ máu.
Minh Lan Nhược thấy vậy vội đỡ hắn ngồi xuống ghế bập bênh, bình tĩnh kéo mở cổ áo của hắn, vội vàng châm kim vào huyệt ở hốc vai hắn rồi lấy ra một chiếc túi khác.
Nàng đổ con nhện béo đang nằm ngủ trong túi ra, chọc vào mông nó, không khách sáo ra lệnh: “Đi tiểu!”
Con nhện béo mơ màng cọ đầu, không tình nguyện nâng chân “xì” ra vài giọt nước tiểu vào thìa nhỏ trong tay Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược đưa thìa nhỏ đến gần miệng Thương Kiều: “Nào, uống đi.”
Từ khóe mắt, Thương Kiều nhìn thấy con nhện béo lông lá đang nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt thanh tú càng thêm tái nhợt, đầu hắn nghiêng sang một bên, trực tiếp ngất xỉu trong vòng tay Minh Lan Nhược.
Toàn bộ cơ thể đè lên ghế bập bênh bên của nàng.
Minh Lan Nhược nhìn người đang nằm trên ngực mình, từ một kẻ Tu La Vương tàn bạo chớp mắt đã trở thành một mỹ nam nhân bệnh tật đáng thương.
Trong phút chốc, nàng không biết nói gì…
Cuối cùng thì có chuyện gì vậy!
Sao đột nhiên hắn lại phát bệnh?
Minh Lan Nhược nhìn chiếc thìa vừa bị lật ở trong tay đã không còn một giọt nước tiểu nhện nào nữa. Trong lòng không khỏi khó chịu: “Phiền chết mất!”
Nàng chỉ có thể nhìn về phía con nhện mập mạp lông lá ở bên cạnh: “Đại Hoàng, lại rải…”
Trước khi từ “tiểu” được thốt ra khỏi miệng của nàng, Đại Hoàng đã thô lỗ quay cái mông béo của mình về phía nàng, lắc mông rồi bỏ đi.
Rải rải rải cái đầu ý, bổn đại tiên thực sự không còn một giọt tinh hoa nào nữa cả. chờ bổn đại tiên ăn no rồi nói sau!
Minh Lan Nhược: “…”
Con Đại Hoàng này quả thực là ba ngày không đánh đã đòi lên lật mái nhà rồi… Quên đi, những thứ như nước tiểu này thì cần phải tích lũy dần dần.
Bây giờ cô vẫn nên ổn định lại tâm mạch cùa Thương Kiều trước đã!
Nhưng… Không biết tại sao.
Trong khoảnh khắc cô cúi đầu nhìn Thương Kiều đang yếu đuối như một thiếu niên bình thường nằm trong vòng tay của nàng. Nàng đột nhiên nhớ lại kiếp trước của mình.
Ngày hôm đó là nàng nằm trong vòng tay của hắn mà mất đi hô hấp.
Chỉ còn lại một u hồn nhìn hắn ôm thi thể của nàng. Cố chấp mà lại tuyệt vọng ôm nàng và lẩm bẩm một mình, như thể nàng vẫn còn sống vậy.
Cũng vào lúc đó, nàng thực sự rất muốn dùng chính bàn tay của mình để lau đi sự tuyệt vọng trong mắt của hắn.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, đưa đầu ngón tay luồn qua mái tóc dài đen bóng của hắn. Vuốt ve gáy của hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Nàng từ từ lẩm bẩm: “Thật sự, thật sự… Kiếp trước ta đã nợ ngài quá nhiều rồi.”
Hồng trần cuồn cuộn, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tình kiếp.
Minh Lan Nhược chật vật bò ra từ dưới người của hắn, đưa tay ra bắt mạch cho hắn.
Nàng nhận thấy ngoài việc bị nội lực phản công thì cả tim và tinh thần của hắn cũng đã hỗn loạn hết cả lên.
Rõ ràng trước đây đã ổn định hơn nhiều rồi mà, vậy tại sao bây giờ lại thành ra như thế này được?
Thương Kiều hẳn là đột nhiên bị cái gì đó kích thích nên mới thành ra như thế này.
Vừa suy nghĩ, nàng vừa đứng dậy đi vào trong phòng để tìm bát và nước.
Trong phòng bừa bộn, đồ đạc để lung tung ở khắp nơi. Cuối cùng, nàng cũng lôi ra được một chiếc bát đầy bụi và một cái ấm sành để đun nước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất