Minh Lan Nhược - FULL

Nàng cầm ấm sành và bát ra cái giếng ở ngoài sân để lấy nước lau chùi. Rồi đặt chúng ngoài sân để hứng nước mưa, vừa pha thuốc vừa suy nghĩ.
Vừa rồi nàng hình như đang nói về tiên đế và Mai phi. Tại sao hắn lại nhạy cảm đến như vậy cơ chứ?
Nàng không khỏi phàn nàn: “Tưởng mình là hài tử do Mai phi sinh ra hay sao mà đối với những chuyện xảy ra vào thời tiên đế lại phẫn nộ như vậy cơ chứ? Để rồi tự làm bản thân phát bệnh…”
Lời vừa đến bên miệng đã đột ngột dừng lại.
Minh Lan Nhược khẽ mở mắt nhìn mưa đang nhỏ giọt. Trong đầu hiện ra một ý nghĩ vừa kinh khủng vừa vớ vẩn.
Chẳng lẽ… Hắn thật sự là con trai của Mai phi và tiên đế!
Minh Lan Nhược đột nhiên quay đầu nhìn về phía nam nhân xinh đẹp đang ngủ say trên ghế bập bênh, trong lòng vô cùng chấn động.
Nàng không nhịn được mà đứng dậy đi tới bên cạnh Thương Kiều, giơ tay vén lọn tóc bị chỉa khỏi búi tóc của hắn.
Có tin đồn rằng Mai phi là một mỹ nhân vô song của Kim Trướng Hãn Quốc. Khuôn mặt của bà ấy tinh tế như những tác phẩm điêu khắc ở trên trời, lông mày tuyệt đẹp. Bà ấy có mái tóc đen và đôi mắt bạc.
Nàng dùng đầu ngón tay lần theo cả khuôn mặt của Thương Kiều từng chút một và nhìn chăm chú nhìn…
Mí mắt sâu, khóe mắt xếch lên, sống mũi thon dài và cao, đường nét khuôn mặt của hắn gần như không có tì vết, có sức quyến rũ vượt qua cả giới tính.
Trước đây nàng chỉ nghĩ là vẻ đẹp của hắn là trời sinh. Nhưng bây giờ nhìn lại thì dường như hắn có chút giống với dị tộc.
“Bốp!” Một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của nàng. Hắn từ từ mở mắt ra, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú.
“Ta không có ý gì cả, ta chỉ muốn nhìn xem ngài thế nào rồi thôi…” Minh Lan Nhược xấu hổ đến nỗi cứng đờ cả người lại.
Nàng bị bắt gặp đúng lúc đang sờ trộm mặt của người ta. Tên nam nhân độc ác này không biết sẽ nói gì để chế giễu nàng nữa đây.
“Mẫu thân…” Thương Kiều nhìn nàng, bỗng nhiên trầm giọng nói.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng trông giống mẫu thân của hắn ở chỗ nào! Nàng trông già đến vậy sao?
Minh Lan Nhược khó chịu: “Thương Kiều, ngươi đang cố tình phải không?”
Nàng muốn hất tay của hắn ra nhưng Thương Kiều lại càng kéo mạnh hơn, thậm chí còn dùng sức kéo nàng vào trong lòng: “Mẫu thân… Mẫu thân…”
Minh Lan Nhược bị hắn ôm ở trong ngực như gối ôm, đầu nặng trĩu: “Thương Kiều, buông ta ra. Ta phải đi lấy thuốc cho ngài nữa!”
Thương Kiều giống như cảm thấy nàng sắp chạy trốn, siết chặt tay lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mẫu thân… Mẫu thân…”
Minh Lan Nhược cảm thấy mình sắp bị hắn ôm đến ngạt thở rồi: “Thương Kiều, tỉnh lại đi, Mai phi đã mất hơn hai mươi năm rồi.”
Nhưng dường như Thương Kiều không nghe thấy gì cả, ôm chặt lấy nàng nói không ngừng: “Mẫu thân… Mẫu thân…”
Minh Lan Nhược hít một hơi, mặt không biểu cảm lên tiếng: “Này, con ngoan của mẫu thân, con có thể buông mẫu thân của con ra được không? Mẫu thân của con còn phải chùi đít cho con nữa!”
Thương Kiều nhắm mắt lại, siết chặt tay hơn một chút, cắn môi: “Mẫu thân, mẫu thân…”
Nàng sắp phát điên rồi đây!
Trên trán Minh Lan Nhược nổi gân xanh giận dữ, nàng nghĩ đến giọng điệu của mình khi dỗ dành Tiểu Hi.
Nàng cố gắng nói nhẹ nhàng: “A Kiều ngoan của mẫu thân. Mẫu thân phải đi lấy thuốc cho con. A Kiều đang bị ốm mà.”
Lần này, người đang ôm nàng vẫn nhắm mắt nhưng hai tay đã buông lỏng ra rồi.
Minh Lan Nhược vội vàng nhân cơ hội mà chạy trốn, thở hổn hển!
Một lúc sau, nàng đứng dậy nhìn Thương Kiều đang nửa mê nửa tỉnh. Nàng đưa tay sờ trán của hắn. Đúng là hắn đã bắt đầu nóng lên rồi.
Nàng ngồi xổm xuống và nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, mặc dù nàng không có bằng chứng gì cả.
Tuy nhiên, nàng gần như đã chắc chắn năm phần rằng Thương Kiều là đứa con duy nhất của tiên đế và Mai phi.
Sự thật còn sốc hơn là nhi tử của tiên đế bây giờ lại đang phục vụ Minh đế với tư cách là thái giám, là đốc chủ Đông Xưởng, bán mạng cho lão ta.
Ngay cả nàng cũng biết rằng tiên đế có rất ít người thừa kế nghe người ta nói rằng chỉ có hai nhi tử và một nữ nhỉ đã chết trong trận lở núi ở buổi tế tổ. Sau khi tiên đến biết tin, bệnh tình càng nặng hơn rồi qua đời. Tôn Hiền Hoàng Hậu cũng tuẫn táng theo.
Về phần Mai phi, nghe nói bà ấy đã xuất gia rồi.
Bây giờ có vẻ như những lời nói này chỉ được Hoàng đế hiện tại dùng để đánh lừa người khác sau khi soán ngôi từ huynh trưởng của mình mà thôi.
Tất cả các thành viên trong nhà của tiên đế cùng chết trong một âm mưu cung biến do đệ để của ông ấy lên kế hoạch.
Nhưng nàng không hề biết Thương Kiều thực ra lại là nhi tử của Mai phi, hóa ra lại mang dòng máu hoàng gia.
Đến cả nàng cũng biết địa vị của Minh Đế là bất chính, Thương Kiều nắm giữ mạng lưới tình báo lớn nhất cả Thiên Minh triều. Làm sao có thể không biết chân tướng về vụ cung biến, sao mà hắn có thể hoàn toàn trung thành với Minh đế được?
Nàng có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc tại sao Thương Kiều chỉ là đứa trẻ mồ côi của tiên đế mà lại đổi tên đổi họ để che giấu thân phận và trở thành đại thái giám của Đông Xưởng?
Nam nhân bất tỉnh trước mặt nàng lúc này trông trầm lặng và yếu ớt hệt như một thiếu niên vô hại.
Nhưng Minh Lan Nhược biết rằng trong lòng hắn có một con thú điên cuồng, hung bạo và hoang tưởng được nuôi dưỡng bằng máu.
“Ngài tên gì? Thượng Quan Kiều, hay Thượng Quan Thương Kiều?” Nàng nhìn nam nhân đang bất tỉnh với đôi mắt phức tạp rồi mỉm cười tự giễu.

Ads
';
Advertisement