Minh Lan Nhược - FULL

Thì ra là dù ta có bất chấp bao trắc trở trong kiếp trước và kiếp này thì vẫn không bao giờ thoát khỏi vướng bận với những tên nam nhân của nhà Thượng Quan các ngươi được.
Minh Lan Nhược lấy nước mưa vừa thu được để hòa thuốc, từ từ đút cho Thương Kiều uống. Sau đó lấy châm vàng để đả thông kinh mạch cho hắn.
Mãi đến khi trời gần tối, nàng mới ổn định được tình trạng của Thương Kiều.
Nhưng nàng không thể đưa hắn xuống núi được, Minh Lan Nhược ngồi trong gian phòng đã có phần đổ nát, ném củi vào đống lửa ở trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Nếu Thương Kiều muốn tạo phản. Vậy thì tại sao kiếp trước hắn lại chết với tư cách là đốc chủ Cửu Thiên Tuế của Đông Xưởng?
Minh Lan Nhược nhìn đống lửa rồi trầm ngâm suy nghĩ vài canh giờ.
Một bàn tay thon dài nhợt nhạt đột nhiên chậm rãi vươn ra từ phía sau nàng, vòng qua eo thon của nàng, siết chặt lấy nàng.
Nàng không kịp đề phòng nên lập tức bị người ở sau lưng ôm lấy.
“Hừ, bản tọa bị sao vậy…” Giọng nói lười biếng hơi khàn của hắn vang lên ở bên tai nàng, ngón tay hắn uể oải vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Minh Lan Nhược bị hắn ôm trong lòng như một con mèo, hắn cũng không nói gì mà chỉ xoa đầu nàng mà thôi.
Tên khốn này vừa tỉnh dậy là sẽ hành động như yêu ma vậy! Đáng lẽ nàng không nên cứu hắn làm gì cả!
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt đẹp lại, thở dài: “Cữu cữu, ta cũng không biết cữu cữu bị làm sao cả. Cữu cứ ôm ta rồi gọi ta là mẫu thân, mấy cái bối phận này cũng làm ta rất khó xử mà…”
Bọn họ đang nhận họ hàng loạn hết cả lên.
Thương Kiều: “…”
Không khí trở nên im lặng một cách đáng sợ.
Hắn đột nhiên siết chặt bàn tay đang ôm nàng, cúi đầu cười nghiến răng nói vào tai nàng: “A, cháu gái ngoại, tốt nhất là ngươi nên quên chuyện đó đi, nếu không…”
Minh Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, vặn vẹo giãy dụa: “Nếu không thì sao?”
Tên nam nhân này thật vong ân phụ nghĩa, nàng vừa mới cứu mạng hắn đó!
“Nếu không thì, làm, cháu gái ngoại.” Thương Kiều chậm rãi vén mái tóc đen đang buông xõa của hắn ra sau, vậy mà lại có một vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Minh Lan Nhược lập tức hiểu ý của hắn, gò má xinh đẹp lập tức đỏ lên, đột nhiên vùng vẫy tránh ra: “Cút đi!”
Nàng hối hận vì đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của hắn.
Thương Kiều cười bất đắc dĩ, thả cánh tay đang trói buộc nàng ra. Lười biếng dựa vào một đống đệm cũ mềm mại mà Minh Lan Nhược đã tìm được. Không còn một chút vẻ chú trọng nào như trước nữa.
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng có thể trốn thoát được vội ngồi ở bên cạnh.
“Ngoan, lấy cho bản tọa thứ gì đó để ăn đi.” Thương Kiều dựa vào chiếc đệm đầy bụi mà như đang ngồi giữa những bông hoa cẩm tú cầu đỏ rực mềm mại xinh đẹp ở trong phòng, giơ ngón tay về phía nàng.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, thấy ngoài việc quá xanh xao thì hắn đã lấy lại được một phần tinh thần, giống như một đại gia đang chờ nàng hầu hạ vậy.
Sắc mặt Minh Lan Nhược lạnh lùng mở hộp thức ăn ra, đưa cho hắn chút điểm tâm và đồ ăn, mỉa mai nói: “Sao vậy, Cửu Thiên Tuế ngày nào cũng để ý mọi việc. Bây giờ ngài không cảm thấy nơi này rất bẩn thỉu sao?”
Cũng may lần này Thương Kiều kéo nàng tới đây để du xuân ngắm hoa nên mới chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nếu không thì cả hai sẽ đói mất.
Thương Kiều cầm hộp thức ăn, nhàn nhã véo lấy một cái bánh trầu bà tơ vàng để ăn: “Thật bẩn thỉu nhưng nếu ngay cả máu người cũng có thể dùng làm thức ăn thì ở trình độ này cũng chẳng là gì cả.”
Minh Lan Nhược không nhịn được mà nhìn hắn: “Ngài… Đã uống máu người rồi sao?”
Đôi mắt phượng thon dài của Thương Kiều nheo lại nhìn nàng, nở nụ cười yêu dị lạnh lùng: “Đoán xem?”
Minh Lan Nhược nhìn đôi môi mỏng ngày càng đỏ mọng vì bệnh tật của hắn, không khỏi rùng mình, bắt đầu uống nước và ăn điểm tâm.
Nếu Thương Kiều có thể tùy ý nói ra như vậy thì khả năng cao là hắn thật sự đã làm ra chuyện như vậy rồi.
Quên đi, nàng sẽ không thảo luận loại vấn đề này ở nơi hoang dã với người có bất hòa như địa ngục Tu La với nàng đâu.
“Đừng sợ. Dù có chuyện gì xảy ra, bản tọa cũng sẽ không bao giờ uống máu của ngươi đâu. Ngươi là người thân duy nhất và là cháu gái ngoại của ta mà.” Hắn đột nhiên cười khúc khích và đưa tay chạm đầu của nàng một cách ngả ngớn như một trưởng bối thật sự vậy.
Nghĩa tử là nhi tử thì có rất nhiều nhưng nữ hài thì chỉ có nàng là duy nhất mà thôi.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng chán ghét mấy từ “cháu gái ngoại” này.
“Bé ngoan, vào trong lòng của bản tọa đi. Ban đêm trời lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm.” Thương Kiều nhàn nhã chỉ vào chỗ ở cạnh mình, nói đùa.
Nàng rũ mắt xuống nhìn ngọn lửa đang nhảy múa mà không nhúc nhích.
Minh Lan Nhược bình tĩnh ném một chiếc chân ghế vào đống lửa làm củi đốt: “Sao ngài lại đưa ta đến rừng Tịch Mai này?”
Tại sao hắn lại đưa nàng đến nơi cất giấu bí mật về quá khứ của hắn chứ.
Kiếp trước hắn chưa bao giờ đưa nàng đến một nơi như thế này cả.
“Nghe nói Mai phi rất thích Tịch Mai, ta biết ngươi cũng thích Tịch Mai. Cho nên ta mới mang ngươi tới đây để dạo.” Thương Kiều nheo mắt, thản nhiên nói.
Tay của Minh Lan Nhược dừng lại, hàng mi dài của nàng rũ xuống, tạo ra bóng đén đổ trên khuôn mặt, che giấu tâm trạng phức tạp của mình.
Không, hắn không đưa nàng đi xem Tịch Mai, hắn đưa nàng đến cho mẫu thân của hắn xem. Nơi chôn cất cuối cùng của Mai phi có lẽ là trong ở trong rừng Tịch Mai này.
Tại sao lại đưa nàng đến để cho mẫu thân của hắn xem?
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, không hiểu sao lại có chút bối rối, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Nàng không nên, không nên để hắn tùy ý lay chuyển tâm trí của nàng. Nàng đã quyết tâm khi ở trong nhà lao rồi.

Ads
';
Advertisement