Minh Lan Nhược - FULL

Thê thiếp kia nhìn hắn ta dùng hết sức để gãi lưng, để lại những vệt máu thật sâu, môi run run nhưng cũng không dám nói gì.
Bởi vì trên khuôn mặt tuấn tú của Thái Tử lộ ra một loại khoái cảm kỳ quái, dường như hắn ta đang rất thoải mái.
Hắn ta không cảm thấy đau đớn mà lại cảm thấy thoải mái một cách không thể giải thích được nên bắt đầu gãi lưng mạnh hơn.
Vị thê thiếp xinh đẹp bất lực nhìn Thái Tử gãi lưng đến chảy cả máu. Cuối cùng nàng ta không khỏi hét lên: “Điện hạ, điện hạ không thể gãi nữa đâu! Người đâu! Mau đến đây! Mau gọi thái y đến!”
Đêm đó, toàn bộ Đông Cung ồn ào không ngừng.
Đương nhiên, Đông Xưởng cũng nhận được tin tức đó.
Ngày thứ hai, mặt trời mọc lên cao ba thước.
Cuối cùng Hòa công công cũng đến Điệu Vương phủ và còn mang theo rất nhiều đồ đạc. Và chỉ nói rằng họ đến đây để giúp Thiên Tuế Gia đưa thêm đồ cho Điệu Vương phi tái giá.
Minh Lan Nhược mời ông ta vào thư phòng.
Hòa công công vừa bước vào cửa, khuôn mặt tươi cười đột nhiên xụ xuống: “Đại tiểu thư, sáng sớm hôm nay, trong lúc Thái Tử còn đang ốm. Có người truyền chiếu chỉ rằng người sẽ làm trắc phi của Tần vương. Sáng nay, cả triều đình và dân chúng bàng hoàng. Bình phong đã vỡ mất rồi…”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ồ, Thái Tử bị bệnh vẫn chăm chỉ như vậy sao?”
Người đó thật sự nóng lòng muốn nhìn thấy sự bất hạnh của nàng mà!
Hòa công công gật đầu, đồng thời cũng khó hiểu mà nói: “Thái Tử điện hạ ăn thứ gì rồi bị dị ứng, ngứa ngáy đến mức gãi lưng chảy cả máu. Thái y viện đã dùng nhiều phương pháp để giảm ngứa.”
Minh Lan Nhược rũ mắt xuống, cười lạnh: “Ta nghĩ hắn còn chưa đủ ngứa đâu. Vẫn còn đang nghĩ đến việc âm mưu hãm hại người khác được cơ mà.”
Hòa công công nhìn Minh Lan Nhược, nghi ngờ chính nàng đã làm điều đó nhưng ông ta cũng khó mà hỏi ra được.
Ông ta cau mày nói: “Ý định của Thái Tử khi công bố thánh dụ này khi Thiên Tuế Gia ẩn cư là rất rõ ràng. Nếu trong hai ngày này chúng ta không thuyết phục được bệ hạ thu lại mệnh lệnh thì cho dù Thiên Tuế Gia có ra mặt thì cũng quá muộn mất rồi.”
Dù sao thì quân vô hí ngôn, nếu như bây giờ Thiên Tuế Gia có thể thuyết phục Minh Đế thì có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi tình thế.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở dài, trong đôi mắt sáng của nàng hiện lên vẻ phức tạp: “Chỉ sợ Minh Đế sẽ không thay đổi vận mệnh kể cả khi Thiên Tuế Gia có xuất hiện. Ngươi cho rằng Minh Đế là loại người có thể hành động ngay lập tức sao?”
Thái Tử hẳn đã cho Minh Đế một lý do không thể từ chối được.
Nếu không, Minh Đế hận nàng đến như vậy sao có thể gả một nữ nhân hai đời phu quân có “độc” cho một trong những người nhi tử mà lão ta đánh giá cao nhất được chứ?
Sắc mặt của Hòa công công càng trở nên khó coi hơn: “Chuyện này… Thiên Tuế Gia nhất định sẽ đến gặp bệ hạ!”
Ông ta đã hầu hạ Minh đế nhiều năm như vậy, trong lòng tất nhiên biết rõ.
Ông ta thậm chí không thể tưởng tượng được Thiên Tuế Gia sẽ tức giận đến mức nào nếu biết được chuyện này.
Sắc mặt Minh Lan Nhược cũng có chút tái nhợt nhưng thực ra nàng đang lo lắng cho Thương Kiều nhất.
Người kia kiêu ngạo như vậy, bây giờ Minh Đế, Thái Tử, Tần vương cùng nhau bày ra một kế. Nếu như hắn không nhịn được nữa… Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để bất hòa với Minh Đế.
Minh Lan Nhược đưa cho ông ta một chén trà: “Hòa công công, hiện tại đã là ngày thứ sáu hắn vào chưng huân lung roi. Đang bước vào thời điểm nguy hiểm nhất, không ai có thể truyền tin tức đến tai hắn. Khi hắn ra ngoài, đích thân ta sẽ nói với hắn.”
Vạn nhất hắn tẩu hỏa nhập ma, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Hòa công công tái nhợt, lập tức nói: “Yên tâm, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Lão nô nhất định sẽ bao vây viện tử đến chết.”
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, Thái Tử cố ý lựa chọn thời điểm này để làm việc. Có lẽ cũng không có ý định chọc tức chủ tử, khiến chủ tử phát điên.
Trong mắt Minh Lan Nhược hơi lóe sáng, nàng nhẹ giọng nói: “Gia của các ngài đã bảo vệ ta nhiều lần như vậy rồi. Bây giờ nên đến lượt ta bảo vệ hắn.”
Khi Hòa công công nhìn nàng, chỉ cảm thấy không biết người nữ tử ở trước mặt này đã thay đổi từ lúc nào và trở nên điềm tĩnh và ngoan cường hơn nhiều.
Giống như vầng trăng sáng vậy những đám mây ở bên nàng sẽ có một ngày tản ra và trăng sẽ sáng rực hơn.
Tại sao ngay từ đầu ông ta lại nghĩ rằng Vân Nghê mới là người phù hợp với Đốc chủ cơ chứ?
Ông ta đứng dậy khom lưng xuống rất thấp để cúi chào nàng: “Vậy xin hãy giao việc đó cho đại tiểu thư rồi. Nếu có gì cần xin hãy nói cho chúng ta biết.”
Minh Lan Nhược đỡ ông ta dậy: “Hòa công công không cần phải như vậy đâu. Ta thật sự có chuyện cần nhờ ngài giúp.”
Hòa công công vội tiến lên nghe nàng thì thầm điều gì đó, khiến ông ta lộ ra vẻ ngạc nhiên và bất an.

Ads
';
Advertisement