Minh Lan Nhược - FULL

“Điều này quá táo bạo và mạo hiểm!” Ông ta thất thanh nói.
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Cứ làm đi. Nếu làm tốt việc này thì khi Gia của mọi người ra khỏi cửa sẽ không tức giận như vậy nữa. Hắn sẽ lý trí hơn.”
Hòa công công nghiến răng nghiến lợi: “Được!”
Vì Gia, ông ta buộc phải bảo vệ đại tiểu thư của Minh gia cho dù có phải liều mạng!
Sau khi tiễn Hòa công công xong, Minh Lan Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ khi trời bắt đầu đổ mưa.
Vương ma ma cầm theo lò sưởi mạ vàng bước vào: “Đại tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
Nàng siết chặt cổ áo, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Vương ma ma có chút lo lắng: “Hay là người đừng đi nữa, Lý chưởng quầy có thể xử lý được mà.”
Không biết có phải là trùng hợp hay không nhưng gần đây ở Bách Thảo Đường luôn có người đến gây rối.
Hơn nữa, những người đến gây rối ít nhiều cũng có liên quan đến Tần vương. Bọn họ luôn thèm muốn Bách Thảo Đường, đó là nơi kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày.
Vương ma ma: “Lão nô lo những người đó biết thân phận chủ nhân Bách Thảo Đường của người, cho nên mới ép người gả cho Tần Vương.”
Trong đôi mắt sáng ngời của Minh Lan Nhược lóe lên một chút lạnh lùng: “Như vậy ta càng có lý do để đi. Ta sắp trở thành trắc phi của Tần vương. Đương nhiên là phải đi gặp những người đó rồi!”
Còn bên kia, Hòa công công vừa trở về Đông Xưởng đã sai hắc y kỵ binh bao vây bán kính năm mươi mét tính từ sân đến chỗ của Thương Kiều.
Sau khi sắp xếp từng việc xong, ông ta quay người lại, cảm thấy không có vấn đề gì lớn nữa nên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hòa công công vừa thở phào nhẹ nhõm, định ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng động ở phía cửa lớn của Đông Xưởng.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy Chu Võ Hầu Chu Sâm đang dẫn đầu một đám binh mã bao vây cổng lớn ở Đông Xưởng. Tất cả người canh gác ở cổng bước ra hết, suýt chút nữa đã rút đao rút kiếm ra để nghênh chiến rồi.
“Chu hầu gia, Chu tướng quân, ngài đang làm gì vậy!” Hòa công công cau mày, vội đi ra ngoài chào hỏi.
Chu Sâm ngạo mạn liếc nhìn Hòa công công: “Bệ hạ hạ chỉ bảo Cửu Thiên Tuế sẽ hỗ trợ việc cưới xin của khuê nữ nhà ta. Theo chiếu chỉ của hoàng thượng, ta sẽ gửi của hồi môn của con gái ta đến Đông Xưởng, để Cửu Thiên Tuế kiểm tra. Đám ưng khuyển các ngươi sao dám ngăn cản ta!”
Hòa công công nhìn đám binh sĩ vũ trang đầy đủ mang theo hơn hai trăm rương của hồi môn ở bên ngoài, trong lòng trầm xuống: “Bệ hạ đã hạ lệnh, đợi Thiên Tuế Gia bình phục sẽ có trách nhiệm hỗ trợ việc này sau.”
Chu Sâm hừ lạnh: “Thật sao? Tại sao ta lại không biết nhỉ? Sáng nay chiếu chỉ đến cũng không có nói. Hôn lễ trong vòng nửa tháng nữa sẽ diễn ra. Danh sách quà tặng còn chưa quyết định xong thì sao hôn lễ có thể đến kịp bắt đầu được!”
Sắc mặt Hòa công công cũng trở nên lạnh lùng: “Chu tướng quân, Thiên Tuế Gia đang chữa bệnh, đại phu đã nói rằng không nên quấy rầy hắn, bệ hạ cũng biết chuyện này rồi!”
“Cái miệng của con chó già như ngươi nói vậy thì làm sao ta biết ngươi có nói dối hay không chứ? Tướng quân này chỉ có một hoàng hoa khuê nữ là Trường Lạc. Ta muốn gặp Thiên Tuế Gia. Nếu hắn bệnh đến mức đọc danh sách quà tặng cũng không đọc được thì ta sẽ xuống xin lỗi hắn. Nếu không… Hừ, ta sẽ đến đòi câu trả lời ở chỗ bệ hạ!”
Vừa nói, Chu Sâm vừa thản nhiên xua tay: “Mang toàn bộ của hồi môn vào Đông Xưởng!”
Một nhóm binh lính bất chấp tình hình mà mang của hồi môn xông vào Đông Xưởng.
Trong mắt Hòa công công lóe lên một tia sáng lạnh, ông ta đột nhiên bay lên, đánh về về phía người lính đầu tiên đang cưỡi ngựa xông tới, đánh bay hắn ta.
Sau đó, ông ta hung hãn hét lên: “Toàn bộ Cẩm Y Vệ thiết lập trận hình, bắt giữ Chu Sâm và những dám xâm phạm nơi này tống vào ngục giam của Cẩm Y Vệ!”
Chu Sâm thấy vậy, trong mắt loé lên tia quỷ dị.
Sau đó, ông ta nổi giận tím mặt, vén tay áo lên: “Được, Cửu Thiên Tuế của ngươi còn kiêu ngạo hơn so với bệ hạ, ta mang một danh sách quà lễ, hắn muốn khó dễ ta, ta không tin hôm nay ta không gặp được hắn!”
Nói xong, ông ta chợt lao thẳng về phía Hoà công công.
Binh lính sau lưng tức thì rút đao vọt tới nha môn Đông Xưởng.
Hoà công công tức giận quát: “Tên phàm phu nhà ngươi đúng là điên rồi!”
Bên phía nha môn Đông Xưởng náo loạn ầm ĩ.
Bên này, xe ngựa đã đưa Minh Lan Nhược và Vương ma ma đến Bách Thảo Đường.
Trong đại sảnh lầu một của Bách Thảo Đường rộng lớn, yên bình mà bận rộn, thương gia lui tới, hội chẩn bệnh nhân, cực kì trật tự, không ai gây chuyện.
Thủ vệ thấy nàng xuống xe ngựa, mau chóng đi tới đón tiếp: “Đại tiểu thư…”
“Các ngươi cứ làm việc đi, ta chỉ tới xem một chút.” Minh Lan Nhược cũng không muốn làm phiền đến Lý chưởng quầy, các khách thương và hoạt động giao hàng, đổi chác khác, tự mình đi cùng Vương ma ma vào cửa.
Tuy rằng nàng đeo khăn che mặt, một thân bạch y bình thường nhưng tư thái yểu điệu uyển chuyển, vừa lạnh lùng vừa trong sáng cũng đủ thu hút ánh mắt của người khác.
Một nam nhân trung niên mặc hoa phục đang ngồi trên quầy khách quý uống trà, tức khắc sáng mắt lên.
Tròng mắt hắn ta liếc láo liên, hỏi dược đồng châm trà bên cạnh: “Tiểu nương tử kia là ai?”
Người của Bách Thảo Đường biết Minh Lan Nhược không muốn bại lộ thân phận, dược đồng nói: “Thưa Từ Bá gia, vị kia là Điệu Vương Phi, thường đến đây mua thuốc.”
Từ Bá gia vừa nghe đã hỏi ngay: “Ồ, chính là con ả mang thai dã chủng, bị bệ hạ ban minh hôn à?”
Dược đồng nghe ông ta sỉ nhục chủ nhân mình, nhất thời nghiêm mặt: “Từ Bá gia ăn nói cho cẩn thận, Điệu Vương Phi đã cứu Thái hậu đấy!”
Tên Từ Bá gia này là phu quân của Đức Huệ huyện chúa, phu thê hai người chẳng có quyền lực gì trong cung.
Nhưng bọn họ ỷ mình có chút cổ phần ở Bách Thảo Đường nên thường dẫn người tới nơi này khoe khoang, khoác lác Bách Thảo Đường là của bọn họ, vênh mặt hất hàm sai sử, khiến ai ai cũng chán ghét.
Dược đồng mặc kệ ông ta, xoay người cầm theo ấm trà rời đi.

Ads
';
Advertisement