“Gả cho Tần Vương, không cần phản kháng.” Hắn nhắm mắt, bỗng nhiên cắn răng mở miệng nói.
“Phanh!” Cái ly trong tay nàng đột nhiên rơi xuống đất, vỡ vụn.
Đôi mắt trong veo của Minh Lan Nhược hiện lên tức giận và áp lực, có chút bực bội nhưng không thể làm gì khác: “Ta nói chưa đủ rõ sao, ta sẽ không gả, ngài không cần phải lo, cũng không cần thử thêm nữa!”
Thôi, hắn là người bệnh, cảm xúc không ổn định cũng là chuyện bình thường, nàng không thể tức giận.
Thương Kiều nhíu chặt mày, giọng nói khàn khàn tiếp tục nói: “Không… Ít nhất trước khi ta xuất quan, không cần đối kháng với bọn họ, nếu ta…”
Dường như khi đến gần nàng thì không thể giữ được lý trí, hắn đột nhiên đứng dậy đẩy mạnh cửa sổ ra, để cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
“Nếu ta không kịp xuất quan, ngươi… phải gả!” Hắn từ kẽ răng thốt ra từng chữ, đôi mắt đen nhánh dần dần trở nên quỷ quyệt.
Hắn dùng tay bấu chặt lên khung cửa sổ, sợ rằng sẽ buột miệng nói ra lời không muốn nàng gả.
Khuôn mặt tái nhợt của hắn cố gắng nói ngắn gọn: “Ta không ở đó, bọn họ sẽ… sẽ giết ngươi!”
Minh Lan Nhược phát hiện hắn không thích hợp, tiến tới đỡ lấy cánh tay hắn, cố gắng trấn an: “Sẽ không, Tần Vương vẫn còn cần ta, hắn ta sẽ không giết ta lúc này, hơn nữa, ta có đủ khả năng tự bảo vệ mình…”
“Không… Minh đế… Muốn giết ngươi.” Trên trán Thương Kiều ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt càng thêm tái nhợt.
Đối kháng với tâm ma muốn chiếm giữ nàng cho bản thân, nói ra những lời này khiến hắn phải hao tổn tất cả tâm trí và nội lực.
Minh Lan Nhược mở to mắt kinh ngạc: “Vì sao? Ta có thể tìm cách ép buộc Minh đế không gả ta cho Tần Vương!”
Cùng lắm thì làm xấu thanh danh của mình một chút, hoặc dùng thủ đoạn nào đó ép Minh đế nhượng bộ, nếu không được nữa thì có thể nhờ Thái Hậu…
“Tiêu gia… Tiêu… Có người nhắc lại Tiêu gia.” Thương Kiều nắm chặt cổ tay của nàng, giọng nói càng thêm khàn và khó khăn.
Minh Lan Nhược sững người lại, tay run lên khi nắm chặt cánh tay hắn, hiểu ra ngay ý hắn muốn nói.
Thương Kiều có khứu giác chính trị cực kỳ nhạy bén, trong thời gian ngắn ngủi từ khi Chu Sâm đến cửa khiêu khích, hắn đã nhanh chóng thông qua nhiều dấu hiệu không thích hợp để phán đoán ra Thái Tử đã thuyết phục hoàng đế gả nàng cho Tần Vương như thế nào!
Minh đế đã liên thủ với Bắc Mông và sau đó tiêu diệt Tiêu gia. Nhưng khi nửa đội Xích Huyết quân biến mất không dấu vết, nó đã trở thành tâm bệnh của lão ta.
Minh đế đã ám sát hầu hết những người còn sót lại của Tiêu gia, ngay cả người già và trẻ em, cho thấy lão ta rất kiêng kị và sợ hãi dòng máu còn lại của Tiêu gia.
Thái Tử có lẽ đã nghe được một số tin tức về Xích Huyết quân, hơn nữa còn dùng lý do đơn giản nàng là máu mủ Tiêu gia để bắt chẹt Minh đế!
“Ta không ở đây, không ai có thể giúp ngươi… Nếu ngươi cứ liên tục phản kháng gả vào hoàng thất… Ngươi có dị tâm!”
Thương Kiều thở hổn hển nói những lời này xong, đôi mắt gần như đã hoàn toàn đen, không còn thấy chút lòng trắng nào, trông càng thêm âm trầm và đáng sợ.
Minh Lan Nhược trời sinh nhanh nhạy, hiểu ra ngay.
Thái Tử chắc chắn đã nói với Minh đế rằng nếu nàng cứ phản kháng việc gả vào hoàng thất, điều đó chứng tỏ nàng có dị tâm, rằng dòng máu phản nghịch của Tiêu gia vẫn còn trong nàng, chứng tỏ nàng có thể đang âm thầm cấu kết với dư nghiệt Tiêu gia để mưu nghịch!
Như vậy thì danh phận Điệu Vương phi của nàng không thể để lại, cần phải chết!
Logic này thô bạo và đơn giản, không cần chứng cứ nhưng hoàng đế tin sao?
Rõ ràng là Minh đế tin, khi nhắc đến đến nỗi sợ lớn nhất của lão ta về Tiêu gia, lão ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cho nên thật ra Minh đế cũng tốt, Thái Tử cũng tốt, họ đang chờ đợi xem nàng sẽ phản ứng như thế nào!
Nếu nàng thật sự cố tình bại hoại thanh danh hoặc dùng thủ đoạn bức Minh đế nhượng bộ hay cầu Thái Hậu đi cầu tình thì sẽ rơi vào bẫy rập!
Thái Tử đã hạ bàn cờ này rất tinh diệu, nếu Thương Kiều không bế quan giải độc, nếu Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ không xảy ra chuyện thì hắn ta cũng không dám hạ nước cờ này!
Bởi vì Thương Kiều có sức ảnh hưởng quá lớn đối với hoàng đế! Nếu Thương Kiều bình an vô sự, Thái Tử cũng không thể dậy nổi sóng gió.
Thương Kiều đột nhiên hít hà một hơi, nhấn mạnh nàng vào lồng ngực mình, lại nói ra những lời lộn xộn:
“Không được gả, nếu ngươi gả, bản tọa sẽ giết ngươi… Giết chết… Giết chết người dám cưới ngươi.”
Đôi mắt hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen, lý trí hoàn toàn bị bản năng cắn nuốt, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Ngươi dám gả… ta sẽ giết sạch mọi người!”
Minh Lan Nhược bị hắn ôm chặt rất đau nhưng trong lòng lại ngọt ngào đến lên men.
Đây mới là bản năng của hắn phải không?
Hắn phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể đối kháng với độc phát và chứng ly hồn để giữ lý trí như vậy?
Dùng chút ít lý trí còn sót lại để nói ra những lời vừa rồi, bảo nàng không cần phản kháng, truyền đạt những tin tức mấu chốt.
Nàng đỏ hoe mắt, nhẹ hít mũi, vươn tay ôm chặt lấy vòng eo hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn: “Được, không gả… Ta không gả ai cả, ta sẽ chờ ngài.”
Một lúc sau, Đường lão đột nhiên gõ cửa dồn dập…
“Tiểu nha đầu, không sao chứ? Tên nhóc đó không thể chịu đựng được nữa rồi!”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nửa ôm nửa đỡ lấy Thương Kiều: “Được rồi, Đường lão, Ô Tang cô cô, mọi người vào đi.”
Lần này, nam nhân ôm nàng lặng lẽ như một thiếu niên đang ôm người mình yêu vậy. Hắn lắng nghe mọi điều mà nàng nói.
Họ đi theo Ô Tang cô cô và Đường lão vào chưng huân lung ở trong phòng.
Minh Lan Nhược đứng ở cửa, nhìn đôi mắt đen kỳ quái của hắn, nhẹ nhàng cảnh cáo: “Lần này nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, đừng có đi ra ngoài. Nếu không ngài sẽ chết thì còn có hi vọng gì nữa được?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất