Thương Kiều cau mày nhưng vẫn miễn cưỡng mà hừ một tiếng: “Ta biết rồi.”
Minh Lan Nhược nhìn Ô Tang cô cô đóng cửa lại, sau đó có chút chán nản mà quay người, chậm rãi bước ra khỏi gian phòng của Thương Kiều.
“Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Vương ma ma đi tới che dù cho nàng.
Minh Lan Nhược khẽ gật đầu, hai người được Tiểu Tề Tử đưa về Điệu Vương phủ.
Bước vào thư phòng, nàng chợt nhìn Vương ma ma đang thu dù lại: “Ngoại tổ phụ của ta có phải là một người rất cởi mở không?”
Nếu không thì làm sao mà nàng chỉ cần chứng minh được năng lực của mình đã có thể kế thừa Xích Huyết Quân dù nàng là nữ nhân được.
Vẻ mặt của Vương ma ma trở nên u ám hơn một chút: “Đúng vậy, Tiêu Soái là một người rất sáng suốt. Ông ấy luôn tin rằng nữ nhân cũng không thua kém gì nam nhân cả. Ông ấy từng mở một trường quân sự dành cho những người gia quyến đi theo tướng lĩnh theo học.”
“Ông ấy đã dạy mẫu thân của ngài như một người nam nhân. Nếu không phải do tiểu thư Quan m không yếu đuối từ lúc vừa lọt lòng. Thì có lẽ bà ấy cũng sẽ ra chiến trường chinh chiến rồi.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc lúc ta sinh ra, ngoại tổ phụ và các vị cữu cữu đã bị hại hết. Tiêu gia cũng bị âm thầm tiêu diệt, ta chưa từng được nhìn thấy quá khứ vinh quang đó.”
Nàng đưa tay hứng những giọt mưa lạnh buốt từ mái hiên, trên mặt không có biểu tình gì mà suy nghĩ…
Minh đế quả thật đúng là một tồn tại vô cùng phiền toái. Nhiều năm như vậy rồi mà lão ta vẫn không chịu buông tha cho Tiêu gia.
Ngay cả nàng, một nữ nhân khác họ, cũng dần dần không còn nhận được sự khoan dung nữa. Điều này có nghĩa là định tru di cửu tộc sao… Sợ rằng cuối cùng ngay cả Quốc Công phủ của Minh gia cũng sẽ bị liên lụy.
Kiếp trước nàng đã có quá nhiều khúc mắc rồi. Kiếp này vốn chỉ muốn bảo vệ những người thân yêu như một cái cây hay một gian phòng thôi. Nhưng Minh đế lại giống như bầu trời lạnh lẽo bất định… Không biết khi nào cơn bão sẽ đến.
Nàng đột nhiên hỏi: “Xích Huyết Quân còn có dã tâm báo thù thay ngoại tổ phụ Tiêu Soái của ta nữa không?”
Vương ma ma giật mình, bà ta và Trần Ninh nhìn nhau, cùng lúc nhìn thấy trong mắt của đối phương hiện lên một ánh sáng kì lạ.
Trần Ninh tiến lên một bước, ôm quyền: “Hộ quốc hữu dân, nhất phiến xích huyết tiến hiên viên là tổ huấn của Xích Huyết Quân chúng ta! Xích Huyết vẫn ẩn núp cho đến tận bây giờ, không chỉ có vì trả thù, mà là…”
“Lật đổ hôn quân, khôi phục sự thái bình của thiên hạ.” Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược sáng như sao ở trên bầu trời.
Vương ma ma mang vẻ mặt trịnh trọng nói: “Đúng vậy! Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của Tiêu Soái.”
Lang Gia Tiêu thị đã tồn tại hàng trăm năm từ thời nhà Ngụy, nhà Tấn đến thời nhà Minh, trải qua nhiều triều đại, tổ huấn của gia tộc là: Hộ quốc hữu dân, nhất phiến xích huyết tiến hiên viên!
Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lan Nhược càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía bầu trời mây đen cuồn cuộn: “Vậy… Chúng ta thử xuyên qua bầu trời xem phía trên của tầng mây đen có quang đãng không đi!”
Minh Đế giống như một bầu trời thiện ác hỗn loạn không rõ ràng, lỡ đâm thủng được thì sao!
“Vâng!” Vương ma ma và Trần Ninh hưng phấn, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ.
Họ biết rằng một ngày nào đó, đại tiểu thư sẽ kế thừa tất cả những gì mà Tiêu Soái có, bao gồm cả di chí của ông ấy mà!
Minh Lan Nhược cười nói: “Mời Hòa công công tới một chuyến đi. Ta có người muốn giao cho ông ta. Sau đó ta muốn vào cung một chuyến. Không, từ nay về sau ta sẽ vào cung mỗi ngày!”
“Vâng!” Vương ma ma ngầm hiểu.
…
Những ngày Thương Kiều ẩn cư, cuộc sống của Minh Đế thật ra cũng không hề dễ dàng gì cả.
Xung đột nội bộ giữa Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đã khiến lão ta không vui rồi. Vậy mà Chu Sâm, một tên liều lĩnh, dám đến Đông Xưởng để gây sự, kết quả là Chu Sâm đã chọc giận Thương Kiều, người đang trị bệnh. Rồi bị Thương Kiều đánh cho tàn tật.
Nhưng bản thân Thương Kiều cũng không được lợi ích gì cả. Bị kích thích đến mức nôn ra máu, độc phát, phải nâng vào chưng huân lung điều trị lâu hơn.
Không có Thương Kiều, các quan trong triều ai cũng gây sự, náo đến gà bay chó sủa…
Có kẻ luận tội Thương Kiều đánh tàn tật một vị tướng trấn giữ biên giới của quốc gia. Có kẻ nói việc Chu Sâm xâm nhập vào khu vực ngục giam của Đông Xưởng với ý đồ xấu xa. Hai bên thiếu chút nữa đã đanh nhau ở đại điện rồi.
Người nhà của Chu Sâm ngày nào cũng quỳ trước cửa điện để than khóc, khóc lóc cầu xin công lý.
Nha đầu chết tiệt Minh Lan Nhược kia lấy danh nghĩa đến thăm Thái hậu, ngày nào cũng đến quỳ trước cửa thư phòng của lão ta giống như thượng triều vậy, đến đòi công lý cho “cữu cữu” của mình.
Minh Đế quả thực đau đầu đến muốn nổ cả đầu. Mấy năm nay lão ta dựa vào đầu óc tốt của Thương Kiều, chỉ cần xử lý đơn giản những quyết định quan trọng là được. Coàn lại giao mọi việc triều chính khác cho Thương Kiều.
Như thế lão ta mới có thời gian dưỡng thân, tu tiên. À, còn… Tìm được một phi tần xinh đẹp để “song tu”.
Người đang tu tiên làm sao có thể vướng vào chuyện trần tục được chứ?
Minh Đế hối hận, lẽ ra không nên nghe lời của tên Thái Tử ngốc nghếch kia. Tại sao lại nhờ Cửu Thiên Tuế hỗ trợ hôn sự cho Tần Vương cơ chứ…
Kiểm tra xem hắn có ngỗ nghịch vì người “ngoại tôn nữ” này hay không. Kiểm tra xem Minh đế này có phải là người quan trọng nhất trong lòng của Cửu Thiên Tuế không!
Kiểm tra cái chó gì chứ! Bây giờ những ngày tốt đẹp của lão ta đã không còn nữa rồi!
Nếu không phải do Thái Tử gần đây bị bệnh, gãi lưng đến mức không thể thượng triều thì lão ta đã tìm lý do để đánh kẻ nghịch tử này rồi!
Sau khi Minh Đế hạ triều đình, cuối cùng lão ta cũng giải quyết được các quan của phe Chu Sâm và lão thái quân Chu gia đang khóc lóc kêu oan. Đồng thời chuẩn bị bí mật đi đường vòng đến Ngự Hoa Viên để hít thở.
Lão ta biết nếu lúc này quay lại thư phòng thì sẽ gặp phải nha đầu khốn kiếp Minh Lan Nhược đó!
Tuy nhiên, vừa dẫn tiểu thái giám ra khỏi bụi hoa Nghênh Xuân đã nghe thấy Hòa công công đang mắng mỏ cung nữ trong Ngự Hoa Viên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất