“Đức Huệ!”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia không thể nào thắng được thái giám. Một lúc sau, Đức Huệ huyện chúa bị kéo đi.
Bà ta ngã xuống đất, lớn tiếng kêu lên: “Thái hậu, bản cung chỉ có một nữ nhi này, phụ hoàng và hoàng huynh đã qua đời rồi, người đối xử với bản cung như vậy, người còn mặt mũi nào đi gặp họ chứ!”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Hiếu Văn Đế bệ hạ nổi tiếng nhân từ, người nên nghĩ đến việc có một nữ nhi dùng thịt người nuôi chó mới làm sao mà đi gặp phụ quân và huynh trưởng của người.
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia tức đến phát run: “Ngươi, là ngươi… hại Đức Huệ con ta!”
Nói xong, bà ta trợn mắt lên rồi ngất đi.
Thái hậu mặt không cảm xúc yêu cầu kéo Nguyên Gia đi, bình tĩnh nói: “Được rồi, tiệc mừng xuân không cần phải trì hoãn vì những người không liên quan, có thể tiếp tục ngắm hoa và thưởng thức rượu xuân.”
“Vâng!” Tâm trạng mọi người phức tạp, cùng nhau hành lễ
Từ Tú Dật cùng Mạc Phi Yến định đi tìm Minh Lan Nhược uống rượu và ngắm hoa nhưng phát hiện nàng đã đi đâu mất.
Đến cổng Từ An cung, Minh Lan Nhược hất tay Thượng Quan Hoành Nghiệp, lạnh lùng nói: “Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng chằm chằm: “Tại sao ngươi cứ phải đi gây chuyện thị phi khắp nơi thế! Từ giờ đại trưởng công chúa hận ngươi, cũng sẽ hận lây lên bản vương!”
“Ồ, đáng đời!” Minh Lan Nhược nhướng mày, không khách khí nói.
“Ngươi…” Thượng Quan Hoành Nghiệp tức gần chết nhưng lại kìm nén lửa giận: “Nếu trong lòng ngươi đã có ta, vậy sao không nghĩ về ta nhiều hơn đi!”
Hắn ta còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Chu Trường Nhạc đang được người hầu và tỳ nữ dìu lảo đảo đi tới.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng ta lập tức bật khóc, vô cùng tủi thân: “Biểu ca… Muội đau quá, nàng ta làm muội đau quá, đi.”
Bị tát năm mươi cái, gương mặt sưng lên như đầu heo, không còn chút mỹ cảm nào.
Nàng ta nhìn thấy Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp ở cùng nhau, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, đột nhiên nhẹ nhàng ngã xuống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhanh tay đỡ nàng ta lên, cau mày nói: “Trường Nhạc, muội làm sao vậy, bản vương đưa muội đi gặp thái y!”
Hắn ta ôm Chu Trường Nhạc đi được mấy bước, sau đó đột nhiên quay người lại. Nhìn Minh Lan Nhược: “Bản vương sẽ đi tìm ngươi, đợi đó cho ta!”
“Cút!” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
Nàng ghét cảnh tượng một tên nam nhân không có đầu óc ôm một tiện nhân biến mất trước mặt mình, đây là lần thứ hai trong đời nàng nhìn thấy, cái quái gì vậy, tất cả nam nhân không có não à!
Nàng càng nghĩ càng tức giận, quyết định hôm nay không đến Đông Xưởng gặp đại thái giám nữa.
Để tên thái giám hôi hám đó ở một mình đi!
Ở Đông Xưởng, ngọn lửa đang bùng cháy dưới lồng hấp, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Nam nhân với khuôn mặt xanh xao ốm yếu nhưng dáng người tuấn mỹ, trần truồng nằm khoanh chân trong lồng hấp, xung quanh là hơi nước độc ngũ sắc kỳ lạ.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi: “Khi nào Lan Nhược mới trở lại gặp ta?”
Đường lão che mặt, chỉ lộ ra hai mắt, thêm một ít dược thủy, ngơ ngác nói: “Buổi tối.”
Mặt Thương Kiều không biểu tình nói: “Ồ.”
Nửa giờ sau, hắn lại hỏi: “Khi nào Lan Nhược sẽ tới gặp ta?”
Đường lão nhân: “Buổi tối.”
Nửa giờ sau,
Thương Kiều mặt không cảm xúc nói: “Lan Nhược khi nào mới tới gặp tai?”
Đường lão: “Buổi tối.”
Mặt Thương Kiều không cảm xúc: “Ồ.”
Lại qua nửa canh giờ
Mặt Thương Kiều không cảm xúc: “Lan Nhược…”
Đường lão không chịu nổi nhảy dựng lên: “Ngài là chim báo giờ à, cứ nửa canh giờ lại kêu một lần, gà trống còn gáy không lại ngài!”
Mặt Thương Kiều không biểu cảm nói: “Khi nào Lan Nhược mới tới gặp ta?”
Đường lão suy sụp tinh thần, ôm đầu ngồi xổm xuống: “Mẹ kiếp!”
Sao ông ta lại nói chuyện cùng một kẻ điên thế?
Mặt Thương Kiều không cảm xúc nói: “Ồ, Lan Nhược khi nào mới tới gặp ta.”
…
Minh Lan Nhược vừa muốn quay về Điệu vương phủ, lại bị người của Thái Hậu gọi lại.
Vừa bước vào Noãn Các, nàng đã nhìn thấy một tiểu mập tử đang ngồi trong lòng Thái Hậu, đó không phải nhi tử nhà mình thì có thể là ai?
“Mẫu thân!” Tiểu mập tử giống như con mèo béo đang được Thái Hậu cho ăn đào, ăn đến mức phồng cả má.
Minh Lan Nhược thở dài: “Nếu cứ ăn nhiều như vậy, con sẽ mập… thành tinh luôn.”
Mấy ngày nay, Thái hậu ba ngày đem Tiểu Hi vào cung một lần, cho ăn như nuôi heo con, thân hình của tiểu háu ăn bây giờ tròn trịa toàn là thịt.
Tiểu Hi mím môi, có chút ủy khuất nhìn Thái hậu: “Thái Hậu nương nương, mẫu thân con không cho ăn…”
Thái Hậu không khách khí nói: “Nếu như ai gia bằng lòng, Tiểu Hi thích, con quản được sao?”
Minh Lan Nhược: “…”
Quả nhiên không thể để lão nhân chăm sóc trẻ nhỏ, sẽ bị chiều chuộng đến chết mất.
Thái hậu hất cằm ra hiệu cho nàng ngồi xuống: “Con thật sự muốn gả cho tôn tử của ai gia sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất