Minh Lan Nhược cúi đầu nhìn đĩa đào: “Việc này con không thể quyết được, người biết tính cách của Bệ Hạ, nếu còn từ chối “hôn sự tốt đẹp” này thì con đang có lòng tạo phản.”
Thái hậu im lặng một lúc, vẻ mặt trở nên có chút ngẩn ngơ và nặng nề: “Ai gia… biết, ai gia sinh ra… nghiệp chướng.”
Minh Lan Nhược nhìn Thái hậu, biết lão thái thái cảm thấy không dễ chịu, Minh Đế tuy là con ruột của Thái Hậu nhưng từ trước đến nay, chỉ có Tiên Đế là được nuôi dưỡng dưới gối của bà từ nhỏ.
Tuy nhiên, Thái Hậu lại thẳng thắn và nhân hậu, luôn coi Tiên Đế như tự mình sinh ra, kết quả là thứ tử của bà lại soán ngôi và giết chết cả gia đình trưởng tử, làm sao bà có thể không khó chịu
Đàm ma ma ho nhẹ một tiếng.
Thái hậu khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Hi hỏi: “Ai gia biết con không muốn nhưng chiếu chỉ đã ban xuống, con định làm gì với Tiểu Hi, nếu dắt nó theo đến Tần Vương phủ, sợ rằng sẽ có người ức hiếp nó, chẳng bằng nuôi dưới gối của ai gia.”
Ánh mắt Minh Lan Nhược sáng ngời: “Tiểu Hi ở Điệu Vương Phủ, con cũng ở Điệu Vương Phủ.
Thái Hậu sửng sốt: “Sao có thể như vậy, đã được gả đi rồi sao vẫn ở lại Điệu Vương phủ?”
Minh Lan Nhược thì thầm vào tai Thái Hậu mấy câu, Thái Hậu cau mày, có chút khó tin: “Việc này…”
Tiểu Hi ôm lấy cánh tay của Thái Hậu, van xin: “Thái Hậu nãi nãi, người giúp mẫu thân đi mà, Tiểu Hi không muốn đi đến Tần Vương phủ đâu.”
Bị tiểu nhân nhi nhìn bằng cặp mắt to tròn đen nháy, lòng Thái Hậu tan chảy “Được rồi, nếu con thực sự có thể xin được chiếu chỉ, ai gia sẽ thay con trấn phục tôn thất.”
Tuy nói như vậy nhưng Thái hậu cũng không tin Ming Lan Nhược có thể nhận được một chiếu chỉ kỳ lạ như vậy từ hoàng đế.
Nữ nhi nhà ai gả đi rồi mà không sống cùng phu quân.
Chớp mắt, mười ngày nữa lại trôi qua, ngày Thương Kiều xuất thế càng ngày càng gần, ngày đại hôn của Tần Vương cũng càng ngày càng gần.
Tuy nói như vậy nhưng Thái hậu cũng không tin Minh Lan Nhược có thể nhận được một chiếu chỉ kỳ lạ như vậy từ hoàng đế.
Lễ Bộ và trong cung bận rộn muốn bay lên, một dòng lễ vật được gửi đến Chu Vũ Hầu phủ và… Điệu Vương phủ.
Vào ngày này, Hiền phi là người thay mặt Hoàng hậu phụ trách Lục cung, triệu tập Minh Lan Nhược và Chu Trường Nhạc vào cung để thử y phục cưới.
Mặt nàng không cảm xúc để cho cung nữ của Ti Chế Cục Chưởng Chế thử y phục, thử y phục xong bèn vội đến cung điện của Hiền phi để tạ ơn.
Trên đường hoàng cung, nàng gặp phải Chu Trường Nhạc cũng chuẩn bị tới thử lễ phục, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hưng phấn, mọi người xung quanh cũng đang reo hò.
Chu Trường Nhạc nhìn thấy nàng, trong mắt tràn đầy hận ý: “Ồ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Minh Trắc Phi, nhìn thấy Bản Vương Phi sao không quỳ xuống hành lễ?”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói nhỏ: “Thế nào, mặt ngươi lành rồi, lại muốn bắt đầu nữa à?”
Chu Trường Nhạc giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, nàng ta cũng không lấy được thứ gì có ích từ trong tay Minh Lan Nhược!
Cô cô bồi giá bên cạnh Chu Trường Nhạc cũng lạnh lùng nói: “Cái gọi là Trắc Phi thực chất cũng chỉ là thiếp, của hồi môn hoàng thất dành cho Chính Phi của chúng ta là hai trăm rương, còn của hồi môn cho Trắc Phi người chỉ có năm mươi rương, Trắc phi cũng chỉ là đồ chơi, gặp Chính Phi lẽ nào không phải hành lễ?”
Chu Trường Nhạc vội thẳng lưng, cười lạnh: “Không sai, của hồi môn của ngươi kém ta một trăm năm mươi rương, đừng nói là so với ta, của hồi môn của ngươi còn kém xa so với hôn lễ của các hoàng tử khác, điều này chứng tỏ trong thâm tâm Bệ hạ cho rằng ngươi không xứng.”
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt sáng trong suốt, chợt mỉm cười: “Chu Trường Nhạc, hiện giờ ngươi còn chưa hoàn thành nghi thức, chỉ là tiểu thư Chu Gia, ta là Vương phi, thuộc hoàng thất, nhìn thấy ta sao không quỳ xuống? “
Cả Chu Trường Nhạc và cô cô bồi giá của nàng ta cũng cứng đờ.
Minh Lan Nhược thờ ơ đi ngang qua nàng ta: “Đừng ở không đi gây sự, phạm tiện có ý tứ không vậy?”
Không đến thử y phục cưới nhảm nhí đó thì không được, hôm nay tâm tình nàng không tốt, không có hứng thú làm tiểu thư khuê các…
“Ngươi… ngươi…” Nhìn bóng dáng Minh Lan Nhược rời đi, Chu Trường Nhạc tức giận đến phát run.
Cô cô bồi giá nhanh chóng an ủi: “Nữ nhân đó chắc cũng thấy y phục cưới hôm nay của nàng ta có hoa văn bình thường, còn của người là y phục cưới thêu phượng được hàng trăm thợ thêu cẩn thận, cho nên nàng ta mới miệng lưỡi sắc bén như vậy, người không cần lo lắng, đến khi vào Vương phủ người sẽ có thời gian chăm sóc nàng ta.”
Chu Trường Nhạc nham hiểm nói: “Được, ta đợi ả!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Trước khi Minh Lan Nhược dẫn Xuân Hòa đến cung của Hiền Phi, nàng nhìn thấy Tiểu Tề Tử vội vã chạy tới rồi thì thầm vào tai nàng vài lời.
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược chợt hiện lên ý cười: “Được rồi, đi thôi.”
Tiểu Tề Tử dẫn nàng đi thẳng đến ngự hoa viên.
Vốn dĩ lúc này hoa lê, hoa mai đón xuân nở rộ trong ngự hoa viên, cũng là lúc các phi tần buồn chán nên đến thăm vườn.
Nhưng giờ phút này Ngự Hoa Viên không có một ai, nguyên nhân rất đơn giản
Hoàng đế bệ hạ gần đây mê mẩn Xuân Chiêu Nghi mới tấn phong, mỗi ngày dẫn nàng ấy đi tham quan ngự hoa viên, ngoài ra không có ai khác được phép vào.
Nghe nói Xuân Chiêu Nghi vốn là một cô cô trồng hoa, đột nhiên bệ hạ đưa nàng ấy đi dạo chơi bảy tám ngày rồi thực sự đã phong danh hiệu Chiêu Nghi cho nàng ấy, đứng đầu trong chín phi tần!
Các phi tần tức giận đến mức đã có nhiều người đến gặp Thái hậu để phàn nàn nhưng Thái hậu lại lười để ý đến sự vô lý của nhi tử mình.
Kết quả là họ đến ngự hoa viên cũng không được vào.
Tuy nhiên, Minh Lan Nhược được Tiểu Yến Tử dẫn đầu, đã vào ngự hoa viên và đi thẳng đến hồ Phỉ Thúy.
Khi đến gần hồ Phỉ Thúy, nàng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của một nữ nhân nhưng tiếng kêu đó chứa đầy sợ hãi và hoảng loạn, không giống tiếng thảm thiết mê người trước đó.
Minh Lan Nhược bước nhanh hơn, đi vòng quanh gốc cây, nàng nhìn thấy một Cung Phi xinh đẹp với y phục xộc xệch và tóc rai rối bù đang ôm cung nữ bên cạnh mà khóc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất