Minh Lan Nhược - FULL

Minh đế lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược, ngươi biết tội không, có Đàm ma ma đảm bảo nên trẫm mới cho ngươi cơ hội để ngươi xuất cung tìm thuốc cứu Thái hậu nhưng ngươi lại bằng mặt không bằng lòng, chạy tới uy hiếp đánh đại trưởng công chúa Nguyên Gia!”
Minh Lan Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bệ hạ, Lan Nhược không biết tội.”
Minh đế sửng sốt, không dám tin nhìn nàng: “Ngươi dám chống đối trẫm!”
Hòa công công ở bên cạnh nhìn, nôn nóng đến mức trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Minh đế giận tím mặt: “Người đâu, kéo Minh Lan Nhược xuống…”
“Bệ hạ!” Minh Lan Nhược đột nhiên dứt khoát ngắt lời lão ta: “Ngài là minh quân vì sao chỉ nghe lời của đại trưởng công chúa Nguyên Gia, ngài không định nghe lời của thần nữ sao?”
Đáy mắt Minh đế toàn là lệ khí: “Câm miệng, ý ngươi đang nói trẫm là hôn quân sao?”
Lão ta đúng là không muốn nghe Minh Lan Nhược nói cái gì! Lão ta vừa nghe nha đầu chết tiệt này nói chuyện là tâm trạng sẽ rất tệ!
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia thấy thế, lập tức nói: “Loại tiện nhân ác độc như ngươi giảo biện có cái gì mà nghe, ngươi dám nói ngươi không đánh bản cung sao, người bên cạnh bản cung ai cũng nhìn thấy!”
“Đúng, ta vốn dĩ không có đánh người, người vốn đang tự biên tự diễn, một ngón tay của ta cũng không có chạm qua người!”
Nàng phủ nhận hợp tình hợp lý đến như vậy, gần như khiến đại trưởng công chúa Nguyên Gia cũng sinh ra ảo giác dường như tối hôm qua nàng thật sự không đánh mình.
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia tức đến run người, khóc mắng với Minh đế: “Bệ hạ, người xem thái độ nàng vũ nhục bản cung, khinh thị bệ hạ, Minh Quốc công dạy dỗ ra loại nữ nhi lăng mạ hoàng thất như thế này, có thể thấy được ngày thường ông ta ỷ vào việc bản thân đứng đầu quan văn nên chưa từng đặt người ở trong lòng, sớm có dị tâm mới có thể như thế!”
Đáy mắt già nua của bà ta lóe lên sự ngoan độc, bà ta hiểu rõ Minh đế, vị chất nhi này đạt được đế vị một cách bất chính, hận nhất là người khác khinh thường và coi khinh lão ta.
Lần này, bà ta nhất quyết muốn cả nhà Minh Quốc công cùng chết với Minh Lan Nhược! Ai kêu tiểu tiện nhân kia dám lăng nhục bà ta!
Đúng như thế, đáy mắt Minh đế hiện lên sự nghi ngờ và sát ý ngoan độc, lão ta nhớ tới lúc trước Minh Lan Nhược dám mang con hoang, từ chối thành hôn với Thái tử, hơn nữa còn có những chuyện sau này.
Chẳng lẽ Minh Quốc công thật sự không để vị hoàng đế này vào mắt? Ông ta đã từng cưới con gái duy nhất của Tiêu gia…
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn đại trưởng công chúa Nguyên Gia, bà già này đúng là rất tàn nhẫn, nói muốn diệt cả nhà mình, ngược lại nói là làm!
Nàng ung dung mở miệng lần nữa: “Đại trưởng công chúa Nguyên Gia, người tự biên tự diễn vở kịch này cũng chỉ là vì che dấu việc người mới là người đầu độc Thái hậu, huống chi người có chứng cứ gì nói ta đánh người!”
Lời vừa nói ra, đúng là đã dời đi sự chú ý của Minh đế: “Ngươi nói cái gì!?”
Gương mặt khô quắt của đại trưởng công chúa Nguyên Gia run lên: “Bệ hạ… Đương nhiên bản cung có chứng cứ, nàng vì giá họa cho bản cung, ép bản cung gánh tội thay nàng, còn bắt Đức Huệ từ Tu Đức Ti đi, nghiêm hình tra tấn ở trước mặt bản cung, lần lượt nhổ đi mười cái móng của con bé.”
Nói xong, bà ta lập tức gào khóc lên: “Ngài phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Đức Huệ!”
Bà ta thật sự đau lòng, không hề giả vờ.
Minh đế thấy thế đã tin năm phần, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Người đâu, mang Đức Huệ huyện chúa từ Tu Đức Ti ra.”
Nếu Đức Huệ huyện chúa còn sống nhưng cơ thể bị thương nặng, vậy chứng minh Minh Lan Nhược thật sự đã làm.
Minh Lan Nhược lấy đâu ra nhân mã có thể chỉ huy điều động? Chẳng lẽ Thương Kiều muốn giúp nàng?
Nhưng Minh Lan Nhược lại thình lình nói: “Bệ hạ, đại trưởng công chúa Nguyên Gia luôn nói dối, bà ta để Đức Huệ huyện chúa làm nhân chứng, vậy chỗ thần nữ cũng có vật chứng, nhân chứng!”
Minh đế lạnh lùng nói: “Trình lên.”
Nếu như là Thương Kiều âm thầm giúp Minh Lan Nhược giá họa đại trưởng công chúa Nguyên Gia, vậy chứng minh Thương Kiều coi trọng Minh Lan Nhược hơn lão ta, bằng mặt không bằng lòng, cho dù như thế nào, lão ta cũng phải giết Minh Lan Nhược.
Chỉ có như vậy trong lòng Thương Kiều mới thật sự chỉ có lão ta là quan trọng nhất.
Mắt già của đại trưởng công chúa Nguyên Gia mang ý mỉa mai trào phúng nhìn Minh Lan Nhược giống như nhìn một người chết, Minh Lan Nhược lấy được số thuốc kia thì thế nào, nàng vốn dĩ không có cách nào chứng minh là bà ta hạ thuốc.
Tiểu cô nương ngu xuẩn này vốn dĩ đấu không lại mình!
Một khắc sau, Đức Huệ huyện chúa được người của Tu Đức Ti mang vào.
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia vừa thấy bóng dáng của Đức Huệ, bà ta đau lòng nhào từ trên cáng của mình tới: “Đức Huệ, con của ta!”
“Mẫu thân, cuối cùng người cũng tới cứu con!” Đức Huệ huyện chúa ôm lấy đại trưởng công chúa Nguyên Gia, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Cũng không nghĩ tới lúc họ gào khóc, ánh mắt Minh đế rơi vào ngón tay Đức Huệ càng ngày càng lạnh và nghi ngờ.
“Đức Huệ, ngón tay của ngươi có bị thương không?” Lão ta lạnh lùng hỏi.
Đức Huệ huyện chúa giơ tay lên khóc lóc cáo trạng ngay: “Bệ hạ, đương nhiên là có, đám tiện nhân ở Tu Đức Ti luôn ép thần làm việc nặng mỗi ngày, ngài xem ngón tay thần giặt quần áo đến đỏ bừng, đau quá! Bọn họ còn quất thần.”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia cứng đờ, nắm lấy tay Đức Huệ, không dám tin lật xem: “Tay của con không bị nhổ móng sao? Con không có bị Minh Lan Nhược bắt đi sao?”
Trong nháy mắt Đức Huệ huyện chúa không hiểu chuyện gì: “Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?”
Giờ phút này đại cô cô quản sự của Tu Đức Ti cũng nhịn không được tiến lên dập đầu: “Bệ hạ, là do Đức Huệ huyện chúa không nghe quản giáo, không chịu lao động tự hối cải, cắn những người khác gây thương tích, mới phải bị đánh theo luật.”
Minh đế lạnh lùng nói: “Nói cách khác móng tay Đức Huệ vốn không có bị nhổ đi, vết roi trên người cũng là do không nghe quản giáo mới bị phạt, vậy nàng ta có từng bị người mang ra khỏi Tu Đức Ti không?”

Ads
';
Advertisement