Nhưng ngay lập tức, Đại trưởng công chúa Nguyên Gia đã bị một người ta dùng chân đạp mạnh một cước từ sau lưng, lại ngã lên mặt đất lần nữa, ngã đến mức bà ta kêu lên đau đớn: “A…!”
Bà ta vốn đã là người gần sáu mươi, làm sao chịu đựng được sự chà đạp như vậy, gần như đến cả nửa cái mạng cũng không còn nữa.
Đức Huệ huyện chúa bị người áo đen ném lên trên mặt đất, sau đó đạp mạnh một cước lên trên lưng bà ta, ngay lập tức bà ta kêu la thảm thiết phun ra một ngụm máu: “Mẫu thân… a a.. Mẫu thân cứu con!”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia lập tức miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, khóe mắt như muốn nứt ra hô to: “Phản rồi, phản rồi… Các ngươi là muốn tạo phản, làm sao các ngươi dám đánh bản cung!”
Cả đời này bà ta đã nhìn thấy rất nhiều âm mưu quỷ kế ở tiền triều hậu cung nhưng dùng hình bắt người ngay trên đường, ngoại trừ Đông Xưởng, thật sự bà ta chưa từng nhìn thấy ai to gan như vậy!
Minh Lan Nhược tùy ý ngồi lên trên chiếc ghế không biết từ đâu ra, ung dung nói: “Vì sao không dám? Người ta đánh chính là người!”
Thủ đoạn vòng vo là bởi vì không đủ thực lực, gom góp tâm kế, bây giờ nàng có thực lực này, đương nhiên là thô bạo trực tiếp! Chỉ một chữ thôi “sướng”!
Nói xong, nàng thản nhiên cười một tiếng: “Hành hình Đức Huệ huyện chúa, khi nào Đại trưởng công chúa lấy ra thuốc bà ta cho Thái hậu uống thì khi đấy dừng lại.”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia khàn giọng thét chói tai: “Ngươi… Ngươi dám!”
Minh Lan Nhược nhíu mày, lại nói thêm một câu: “À, đừng khiến Đại trưởng công chúa phân tâm, để bà ta nhìn thật kỹ Đức Huệ huyện chúa chịu hình phạt.”
Người áo đen phía sau Đại trưởng công chúa Nguyên Gia lập tức thô lỗ túm lấy mái tóc hoa râm của Đại trưởng công chúa, ép đầu bà ta cố định vào một hướng.
Để bà ta nhìn tay của Đức Huệ huyện chúa bị người ta giẫm xuống dưới đất, sau đó một người áo đen lấy kìm ra, bắt đầu nhổ từng cái móng tay của Đức Huệ huyện chúa.
Mười ngón tay nối liền với tim, một quý nữ được nuông chiều mấy chục năm như Đức Huệ huyện chúa làm sao mà chịu đựng được, đau đớn đến chết đi sống lại không ngừng kêu gào thảm thiết.
“Mẫu thân… Mẫu thân… cầu xin người… cứu con đi!”
“Đức Huệ! Đức Huệ!” Đại trưởng công chúa Nguyên Gia nhìn nữ nhi của mình bị giày vò đến mức máu thịt hỗn loạn, liều mạng giãy dụa.
Minh Lan Nhược cảm khái: “Tình mẫu nữ cảm động lòng người thật đấy, Đại trưởng công chúa nói đúng, tình cảm của các người sâu đậm, đúng là nên cùng nhau xuống địa ngục đi, không cần cảm kích ta quá đâu.”
Tiếng kêu gào thảm thiết của Đức Huệ huyện chúa cuối cùng cũng khiến Đại trưởng công chúa Nguyên Gia sụp đổ: “Bản cung đưa thuốc cho ngươi! Bản cung đưa thuốc kích thích bệnh tim của Thái hậu bộc phát cho ngươi, thuốc ở trong xe ngựa, thả Đức Huệ của ta ra!”
Minh Lan Nhược giơ tay, ý bảo không cần hành hình Đức Huệ huyện chúa nữa.
Chẳng bao lâu sau, Trần Ninh cũng dựa theo những gì Đại trưởng công chúa nói, tìm được một gói thuốc nhỏ trong bức tường kép trong xe ngựa.
Nàng lấy ra một chiếc bình nhỏ, sau khi mở ra, bên trong có hai con côn trùng tìm theo mùi hương màu đen bò ra, chính là hai con bò ra từ trên người Thái hậu trước đây.
Chúng đúng thật là vỗ cánh bay lượn quanh quẩn bên trên các vị thuốc, chứng minh tính chân thực của thuốc này.
Minh Lan Nhược hài lòng cất kỹ thuốc đi: “Được rồi, người đâu đưa Đại trưởng công chúa về phủ!”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia gắt gao trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Đức Huệ…”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Người yên tâm, ta sẽ đưa Đức Huệ huyện chúa về Tu Đức Ti.”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia đưa mắt nhìn người của Minh Lan Nhược cõng Đức Huệ huyện chúa đang hôn mê đi, đột nhiên nở nụ cười hung tợn: “Minh Lan Nhược, cho dù ngươi lấy được thuốc thì làm sao, ngươi có thể chứng minh điều gì, ngươi vừa không dám giết ta cũng không dám giết Đức Huệ!”
Bà ta nhìn thấu được Minh Lan Nhược, ả tiện nhân này là chó cùng rứt giậu, cho rằng lấy được loại thuốc dẫn này là có thể cứu được bà già Thái hậu xảo quyệt kia sao!
Không thể nào!
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Vậy thì không phiền người quan tâm.”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia bị nhét vào trong xe ngựa, bà ta điên cuồng gào thét chói tai: “Minh Lan Nhược… ngươi đợi đấy… ngươi đợi đấy… bản cung nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ hành vi tàn bạo đêm nay của ngươi, chu di cửu tộc nhà ngươi! Chu di cửu tộc nhà ngươi!”
Minh Lan Nhược nhăn nhăn chóp mũi thanh tú, hừ nhẹ: “Một bó tuổi rồi, có sức khóc lóc om sòm lớn đấy, người xấu già đi rồi, đúng thật vẫn là người xấu.”
Trần Ninh nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta?”
“Hồi cung.” Minh Lan Nhược nhìn về phía chân trời, ánh mắt giảo hoạt lạnh như băng.
Sau khi trời sáng, vẫn còn một màn kịch hay phải lên sân khấu.
Hy vọng màn kịch này nàng sẽ làm tốt, có thể khiến cho Đốc chủ đại nhân dạy nàng diễn kịch hài lòng một chút, nể tình “sư đồ”, đừng giày vò “đệ tử thân truyền” này quá.
Buổi chiều ngày thứ hai, đại trưởng công chúa Nguyên Gia nằm trên cáng được nâng vào thượng thư phòng của Minh đế.
“Bệ hạ, ngài cứu bản cung đi, ngài cho phép Minh Lan Nhược xuất cung tìm thuốc, nàng lại mang người đến đánh bản cung, muốn vu oan giá họa cho bản cung, Minh Lan Nhược đang khi quân phạm thượng!”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia cũng không thay bộ quần áo dính máu ra, tóc muối tiêu rơi lộn xộn trước người.
Dáng vẻ già nua đau thương khóc lóc kể lể với hoàng đế đúng là khiến người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.
Minh đế nhìn hình tượng này của đại trưởng công chúa Nguyên Gia, đúng là không thể tin được.
Không ngờ có người dám đánh lão thái thái ra như vậy, rõ ràng là muốn mạng người!
“Người đâu, áp giải Minh Lan Nhược đến đây!” Gương mặt Minh đế lạnh lẽo, tức giận vỗ bàn.
Lão ta vừa dứt lời, thái giám bên ngoài mở cửa ngay, mỹ nhân yểu điệu ngoài cửa đi vào, không phải Minh Lan Nhược thì là ai.
“Bệ hạ, không cần áp giải thần nữ, thần nữ đã tới.” Nàng thong thả ung dung hành lễ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất