Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược trực tiếp hét lên một tiếng, “rầm” một cái lăn xuống khỏi giường.
Nàng đau đớn xoa xoa mông, nhìn rõ người trên giường: “Ngài, ngài, ngài… sao ngài lại ở trên giường của ta?”
Người trên giường là một mỹ nam cao lớn, tóc dài xõa ra, vẻ mặt lười biếng, rõ ràng cũng vừa mới thức dậy.
Nàng theo bản năng đưa tay sờ lên y phục của mình, là một bộ đồ trắng nửa trong suốt, đến cái yếm nhỏ cũng có thể nhìn thấy được.
Người nam nhân trên giường mặc một bộ áo báo màu trắng, hắn nhướng mày: “Sao vậy, sao lại căng thẳng như vậy?”
Động tác lăn xuống khỏi giường của nha đầu này nhanh đến mức hắn cũng không kịp níu lấy nàng.
Minh Lan Nhược đột nhiên nhớ tới hắn là thái giám, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi mông ngồi dậy.
Thương Kiều nhìn thấy hết biểu cảm chuyển từ căng thẳng sang buông lỏng của nàng, ánh mắt lạnh lùng: “Sao vậy, bản tọa không thể lên giường của nàng sao?”
Biểu cảm đó của nàng là cảm thấy hắn là thái giám, cho nên sẽ không thể làm gì được nàng sao?
Minh Lan Nhược gượng cười: “À, chuyện đó… không quen, không quen, chúng ta cũng không phải là phu thê.”
Nàng yêu hắn, cũng đã có hài tử của hắn.
Nhưng nàng thật sự không quen với việc đột nhiên có một nam nhân ngủ bên cạnh mình… không, dù là thái giám cũng không quen.
Thương Kiều nguy hiểm nheo đôi mắt phượng lại: “Không phải phu thê, cho nên không thể ngủ cùng nàng sao? Thượng Quan Hoành Nghiệp và nàng là phu thê, vậy có thể ngủ cùng nàng sao?”
Minh Lan Nhược im lặng: “Nói gì vậy chứ!”
Không phải chứng ly hồn của người này đã tốt hơn nhiều rồi sao, độc cũng đã được giải hết, tại sao đầu óc vẫn còn phản ứng kỳ quái như vậy?
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
“Vương gia, Vương gia, ngài không thể vào được!”
“Phủ đệ của bản vương, sao bản vương lại không thể vào? Có phải đám cẩu nô tài các ngươi đã quên bản vương mới là chủ nhân của nơi này rồi không?” Giọng nói phẫn nộ mà trầm ổn của Thượng Quan Hoành Nghiệp vang lên ở bên ngoài cửa.
“Cút ngay!”
Minh Lan Nhược đột nhiên trợn to mắt, cả người run rẩy.
Nàng quay đầu nhìn mỹ nam ngủ trên giường chỉ mặc quần áo trong, còn có bộ quan phục để trên ghế, đôi giày và bội kiếm treo bên cạnh.
Nàng lập tức nhảy dựng lên, vội vàng nhét bừa những thứ đó vào trong tủ quần áo.
Sau đó chạy qua cưỡng ép kéo Thương Kiều từ trên giường xuống, đẩy hắn vào trong tủ treo quần áo: “Vào đi, vào đi, không thể để cho hắn nhìn thấy ngài ở đây!”
Khuôn mặt tuấn tú của Thương Kiều âm trầm tới tái mét: “Nàng làm gì vậy? Bản tọa không trốn ở đây đâu!”
Điên rồi sao? Hắn đường đường là Cửu Thiên Tuế lại phải trốn vào trong tủ quần áo! Sao có thể?
“Không trốn ở đây thì ngài trốn ở đâu, dưới gầm giường sao? Không phải càng thiệt thòi cho ngài hơn sao, ta van xin đại gia ngài đó, làm ơn đi!” Minh Lan Nhược lo lắng đến đổ mồ hôi đầy đầu.
“Không phải đã nói rõ ràng với hắn rồi sao, nàng và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa?” Thương Kiều đứng yên tại chỗ không động đậy, lạnh lùng nói.
Minh Lan Nhược sắp phát điên rồi, cố gắng đẩy hắn: “Đúng vậy nhưng ta phải giải thích thế nào với hắn về quan hệ của ta và ngài đây? Ta thà ngủ với một đại thái giám cũng không chịu làm thê tử của hắn sao? Hay là ta quyến rũ cữu cữu của mình?”
Tính cách Thượng Quan Hoành Nghiệp như vậy, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ cả Minh Phi phủ, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt!
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng quát tháo của Thượng Quan Hoành Nghiệp càng lúc càng gần, Minh Lan Nhược dùng toàn bộ sức lực để đẩy Thương Kiều, khuôn mặt nhỏ của nàng đã tái nhợt.
Ôi ôi, chết mất thôi, nàng sắp phát điên lên rồi!
Cả đời này nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống bị bắt quả tang như thế này!
Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Rốt cuộc là nhân tính méo mó hay là suy đồi đạo đức?
Thương Kiều đứng sừng sững không động đậy, cúi đầu nhìn nàng.
Đột nhiên, hắn không khách khí cúi đầu xuống hôn vào môi nàng, hung dữ nói.
“Đúng! Nàng chính là thà ngủ với một thái giám cũng không chịu ở cùng hắn!”
Bên ngoài cửa, Trần Ninh lạnh mặt nhìn Thương Quan Hoành Nghiệp: “Vương gia, đại tiểu thư vẫn đang nghỉ ngơi, người nên đợi ở sảnh trước thì hơn!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nhìn tay Trần Ninh đã đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Hắn ta cười lạnh một tiếng “Chỉ là một hộ viện cỏn con mà cũng dám làm càn trước mặt bản vương? Đây là phủ đệ của bản vương, có tin bản vương giết hết các người, cũng không ai dám lên tiếng hó hé gì không!”
Vẻ mặt Trần Ninh càng khó coi, hoàng tộc Thượng Cung thị vốn là kẻ thù của Xích Huyết quân bọn họ, lúc này hắn ta thực sự muốn làm thịt Tần Vương này rồi!
Vương ma ma giữ tay Trần Ninh, bà ta cười nói với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Vương gia à, người bớt giận, thực sự hai hôm nay Vương phi không thoải mái trong người.”
Nhìn ngoài mặt, Tần vương chính là nam chủ tử của phủ đệ này, bọn họ không có tư cách ngăn cản Tần Vương.
Đại tiểu thư cẩn thận tính toán mới khiến Minh Phi phủ độc lập với phủ Tần Vương được, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với Tần Vương.
“Nương tử của bản vương khó chịu, bản vương đến thăm chẳng phải rất thoả đáng hay sao? Cút ra!” Thượng Quan Hoành Nghiệp đen mặt, đè nén cơn lửa giận.
Nữ nhân đáng chết Minh Lan Nhược này không coi hắn ta ra gì, mấy tên nô tỳ nàng nuôi cũng không coi hắn ta ra gì!
Thượng Quan Hoành Nghiệp giống như một con sư tử phát hoả quay người đạp vào cửa phòng Minh lan Nhược: “Minh Lan Nhược, nàng mở cửa cho bản vương ngay!”

Ads
';
Advertisement