Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hoà giật mình, người khác không biết Thiên Tuế Gia dẫn theo đại tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng, nhưng nàng ấy thì biết.
Nàng ấy mặc kệ mọi thứ định ra tay với Thượng Quan Hoành Nghiệp, thế nhưng bên trong cửa lớn bỗng vang lên giọng nói yếu ớt có chút khàn khàn của Minh Lan Nhược: “Mời điện hạ vào đi.”
Lúc này Xuân Hoà mới miễn cưỡng thu hồi nội lục, vẻ mặt ủ rũ đẩy cửa ra, để Thượng Quan Hoành Nghiệp tiến vào.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa vào cửa đã hống hách đá ngược cửa lại, không cho người khác đi vào. Hắn ta lạnh mắt nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn sang Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược buông xoã mái tóc dài, một mình ngồi bên bàn, khoác áo choàng buổi sáng, trông cũng giống dáng vẻ mới thức dậy, lười biếng lại dịu dàng.
“Rốt cuộc Tần Vương điện hạ đang làm gì ở đây vậy?” Sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt, ánh mắt cũng có phần mơ màng giống như thực sự có chút khó chịu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngồi xuống bàn tròn, tự rót cho mình và nàng một chén trà, cơn giận đã nguôi đi đôi phần: “Nàng cũng kiêu căng thật nhỉ, không biết còn tưởng nàng đang che giấu gian phu trong phòng đấy.”
Minh Lan Nhược cứng đờ người, được thôi, về mặt ý nghĩa nào đó thì trong phòng nàng đúng là có gian phu thật.
Nàng nhận chén trà, hừ nhẹ một tiếng: “Tần Vương điện hạ quên, những gì ngài và ta ước hẹn vào đêm tân hôn rồi sao? Đã nói chỉ làm phu thê ngoài mặt.”
Gương mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Hoành Nghiệp tối sầm: “Minh Lan Nhược, nàng cứ muốn sỉ nhục bản vương hết lần này đến lần khác vậy sao?”
Minh Lan Nhược buồn bực ngước mắt nhìn hắn ta: “Sao lại thành ta sỉ nhục ngài rồi, sao nào, chẳng lẽ ta cam tâm tình nguyện gả cho ngài sao? Ta không giống như Chu Trường Nhạc chỉ nghe theo ngài, để mặc cho ngài lợi dụng chính là sỉ nhục ngài sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Trán hắn ta nổi cả gân xanh: “Ta không có ý đó!”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhíu mày: “Vậy ý ngài là gì, Tần Vương điện hạ ngài vẫn còn thiếu nữ nhân làm ấm giường sao?”
Tại sao đàn ông trên đời này luôn cảm thấy nữ nhân gả cho hắn thì đối phương phải cam tâm tình nguyện dâng hiến và để hắn lợi dụng vậy?
“Ta có thể nói cho ngài biết, ở chỗ ta đây, không có chuyện lợi dụng, hoặc là hai bên hợp tác cùng có lợi, hoặc là chúng ta chính là kẻ thù, cứ nói thẳng dứt khoát đi!” Minh Lan Nhược không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng.
Nàng thực sự khó chịu với nam nhân thay đổi thất thường này, rõ ràng hôm đó đã uống trà của nàng, đồng ý hợp tác rồi, bây giờ lại bày ra bộ dạng muốn nàng chịu trách nhiệm với hắn ta, đúng là kỳ lạ!
Tâm trạng Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng rất bực bội, hắn ta cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ.
Hắn ta biết rõ bản thân xuất phát từ mục đích lợi dụng, hao tổn tâm cơ liên thủ với Thái Tử ép Minh Lan Nhược gả cho hắn ta, đêm tân hôn, hắn ta đã biết trong lòng Minh Lan Nhược không có hắn ta.
Cũng biết được Minh Lan Nhược nguyện ý hợp tác với hắn ta là chuyện tốt, nàng là một thanh đao tốt, là người hợp tác phù hợp.
Nhưng hắn ta lại hy vọng nàng gả cho hắn ta rồi thì sẽ giống như những nữ nhân khác, dù không tình nguyện thì cũng sẽ chấp nhận làm thê tử của hắn ta…
Bản thân hắn ta không hiểu nỗi, sao hắn ta lại mâu thuẫn như vậy!
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, hắn ta đến đây tìm nàng là có chuyện quan trọng.
Hắn ta lạnh giọng nói: “Nếu đã nói là hợp tác rồi nhưng nàng lại ép cả nhà Đại trưởng công chúa đến đường cùng, đây chính là hợp tác mà nàng nói sao, là thành ý của nàng sao?”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia rất có uy vọng trong tôn thất, trước giờ toàn là người ủng hộ hắn ta nhất trong tôn thất quý tộc, cũng giúp hắn ta lôi kéo được không ít người.
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày, nhìn hắn ta như nhìn tên ngốc: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngài không biết bà ta suýt nữa đã hại chết Thái hậu, còn giá hoạ cho ta sao? Ban đầu sao ngài không khuyên bà ta tha cho ta đi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đen mặt, một lúc sau mới nói: “Bản vương không biết Đại trưởng công chúa lại là chủ mưu hạ độc Thái hậu và giá hoạ cho nàng.”
Hắn ta thực sự không biết, nếu không chắc chắn sẽ không cho phép Đại trưởng công chúa Nguyên Gia làm ra chuyện như vậy.
Minh Lan Nhược cười lạnh: “Bây giờ, ngài biết rồi, ngài có tư cách gì đến bảo ta rộng lượng đây?”
Người này sao lại còn có mặt mũi mới sáng sớm đã chạy đến chỗ nàng hỏi tội vậy?
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày: “bản vương không phải đang khuyên nàng rộng lượng, cũng không phải đến khởi binh hỏi tội.”
Vốn dĩ hắn ta định nói chuyện đàng hoàng với nàng nhưng tức giận là bởi vì bị người của nàng dây dưa ngăn cản cả một đường từ ngoài phủ đệ vào đến cửa phòng nàng.
Minh Lan Nhược cong cong đôi mắt trong trẻo: “Ồ, vậy ngài định đến đây làm gì?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm giọng nói: “Mấy lão già cổ hủ trong tôn thất suốt ngày ủng hộ lập trưởng tử lên ngôi, nếu cả nhà Đại trưởng công chúa chết rồi, toàn bộ đám người tôn thất kia sẽ hướng về Thái tử cả.”
Minh Lan Nhược cười nhẹ: “Vậy liên quan gì đến ta, cũng không phải ta muốn Đại trưởng công chúa hạ độc Thái hậu, Đại trưởng công chúa tự tìm đường chết, ta không khoan dung tha thứ được cho bà ta đâu.”
Khổng Tử viết, lấy ơn báo oán, dựa vào đâu lại được trả ơn, nàng căm ghét cả nhà Đại trưởng công chúa nên mới không cầu xin giúp bà ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy nàng ngạo mạn như vậy, cắn răng nói:
“Đại trưởng công chúa mưu hại hoàng tổ mẫu, có tội ắt phạt nhưng cả nhà Đức Huệ Huyện chúa ban đầu không hề tham gia vào chuyện ám sát hoàng tổ mẫu và vu hại nàng, nếu nàng có thể lên tiếng cầu tình với phụ hoàng, Đức Huệ Huyện chúa có thể giữ được tính mạng.”
Minh Lan Nhược nheo mắt, bỗng nhiên nghiêng người đến trước mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, khinh thường nhìn hắn ta chằm chằm.
“Để ta đoán thử xem, Tần Vương điện hạ đã đến tìm Đại trưởng công chúa rồi, đã có được thoả thuận gì đó với bà ta rồi đúng chứ?”
“Ví dụ như nếu ngài có thể bảo vệ được Đức Huệ Huyện chúa, bà ta sẽ để Đức Huệ Huyện chúa hoặc người nào đó khác trong tôn thất thay thể bà ta tiếp tục ủng hộ ngài được kế thừa hoàng vị, hoặc là cho ngài lợi ích gì khác?”

Ads
';
Advertisement