Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp thanh tuần của nàng gần trong gang tấc, nhịp thở hắn như chậm lại, cũng không hề kiêng dè: “Đúng.”
Minh Lan Nhược cười lạnh, đứng thẳng người: “Tần Vương điện hạ, lợi ích công bằng thì mới gọi là hợp tác, ngài và Đại trưởng công chúa thoả thuận thì liên quan gì đến ta, ta có thể có ích lợi gì?”
Nói rồi, nàng không kiên nhẫn quay người: “Về không tiễn, ta phải thay quần áo rồi.”
Nhưng ngay sau đó, Thượng Quan Hoành Nghiệp bỗng đứng dậy, đưa tay chặn nàng giữa tủ quần áo và ngực mình.
“Nàng muốn có lợi ích gì?” Hắn ta đen mặt lạnh lùng, hai tay chống trên tủ, cúi đầu nhìn nàng.
Minh Lan Nhược sững người, trong lòng có chút hoảng loạn, người này làm cái gì vậy! Ở đâu không làm cứ phải gây chuyện ở tủ quần áo!
Nàng gần như có thể cảm nhận được trong chốc lát khí lạnh phát ra từ đại ma đầu trong tủ quần áo, tựa như chỉ cần mở cửa tủ thì bên trong chính là địa ngục!
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, muốn đẩy hắn ta ra: “Lợi ích gì ta cũng không muốn, điện hạ quay về đi.”
Không mau chóng đuổi Thượng Quan Hoành Nghiệp đi thì lát nữa yêu ma trong tủ quần áo đi ra “ăn thịt” mất.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại nắm lấy cổ tay thon thả của nàng, lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược, nàng có cần phải tránh mặt đến vậy không, từ năm mười ba tuổi nàng đã bắt đầu viết bức thư tình đầu tiên cho ta rồi, bây giờ có tổng cộng một trăm sáu mươi hai bức thư, đang ở trong thư phòng của ta, nàng…”
Sắc mặt Minh Lan Nhược tái xanh, nâng tay bịt chặt miệng Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Im ngay! Đừng nói nữa!”
Muốn chết rồi sao, sao tên khốn này lại muốn nói những lời này vào lúc này chứ!
A a a…
Trong tủ quần áo có một lọ giấm chua Trấn Giang khổng lồ, đó là giấm chua thêm dầu, uy lực cực đại!
Giấm nổ tung sẽ khiến xương cốt không còn!
Tên ngu ngốc Thượng Quan Hoành Nghiệp này lại còn châm ngòi thổi gió vào lúc này.
Lòng bàn tay mềm mại tinh tế của Minh Lan Nhược đặt ở trên môi mình, cả người Thượng Quan Hoành Nghiệp ngây ngẩn, ánh mắt phượng của hắn ta sâu dần.
“Nàng…” Hắn ta trở tay đè bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại.
“Cuối cùng thì nàng muốn làm gì!” Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy mình giống như bị đặt trên lửa nướng, phiền não dùng sức muốn rút tay từ lòng bàn tay Thượng Quan Hoành Nghiệp về.
Cửa tủ sau lưng, rõ ràng đang bị đẩy ra bên ngoài, nàng liều mạng cố gắng đè chết cửa tủ.
Không được, không thể để hắn ra!
Trong ngăn tủ tối tăm, hơi thở cả người Thương Kiều âm trầm thô bạo, nhìn chằm chằm cửa tủ không đẩy ra được. Hắn hạ mình vào trong ngăn tủ này, là không muốn nàng khó làm người.
Nhưng nàng lại dây dưa không ngừng với gian phu Thượng Quan Hoành Nghiệp kia?
Bàn tay của hắn đặt ở trên cửa, một chưởng này đi xuống, có thể bổ ngăn tủ ra, hắn đi ra ngoài có thể hung hăng nhục nhã Thượng Quan Hoành Nghiệp một phen, thậm chí giết gian phu kia!
Thương Kiều nheo đôi mắt lạnh như băng lại, nhìn cái lưng mảnh khảnh cứng ngắc trong khe hở tủ quần áo, cuối cùng hắn nắm chặt tay, không động thủ.
Ngoài cửa tủ, Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Minh Lan Nhược, trầm giọng hỏi: “Bản vương rất xấu sao, cho dù bây giờ ta và nàng chỉ là quan hệ hợp tác, liệu có cần tránh bản vương như rắn rết? Đừng tưởng rằng ta không biết, nàng đòi Minh phi phủ với phụ hoàng là để tránh bản vương!”
Minh Lan Nhược nhìn nam nhân trước mặt.
Thượng Quan Hoành Nghiệp do Chu quý phi, hiện tại là Chu kế hậu sinh ra, Chu quý phi nổi danh với mỹ mạo, hắn ta kế thừa mỹ mạo của kế hậu.
Một đôi mắt đan phượng đa tình, lông mày bay trên thái dương, mũi như huyền đảm, tuấn lãng hiên ngang, môi mỏng sắc bén tinh xảo, có một loại cảm giác sắc bén như lưỡi dao.
Môi là điểm tương tự duy nhất của hắn ta với đường huynh Thương Kiều này.
Năm đó hắn ta mười tám tuổi, bạch mã ngân khôi, hồng anh ngân thương, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi hãn huyết bảo mã lĩnh thiên quân vạn mã vào thành.
Hào khí của một của một tướng quân trẻ tuổi một thân không phá Lâu Lan chung bất hoàn, cười rạng rỡ, khiến bao nhiêu nữ nhi cạnh tranh vái lạy.
Nàng mới mười ba tuổi, chính là lúc hoài xuân, đương nhiên cũng không ngăn được trầm luân vì tướng quân trẻ tuổi như vậy.
Lại quên, thiếu niên kia chẳng những là tướng quân phóng ngựa chiến trường, mà còn là hoàng tử có dã tâm bừng bừng, đương nhiên không có tâm tư và chân tình gì cho nữ nhân.
“Điện hạ ngươi đương nhiên không xấu, ngươi còn rất biết sức quyến rũ của mình, trên con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng không keo kiệt dùng dung mạo và khí độ này, tranh giành đồng minh, ví dụ như Chu Trường Nhạc, hoặc là lừa gạt công cụ để ngươi lợi dụng – ví dụ như ta.”
Minh Lan Nhược ngăn chặn cửa tủ, cuối cùng cũng mạnh mẽ rút tay về, bình tĩnh trở lại.
“Ngươi đã nhắc ta ba lần bảy lượt về những sai lầm đã gây ra với ngươi và viết cho ngươi những lá thư đó để chứng minh rằng trước đây ta đã ngu ngốc, mù quáng và thích một nam nhân chỉ biết lợi dụng ta?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng: “Bản vương… Không phải ý này.”
Hắn ta chỉ là không quen nhìn dáng vẻ tránh mình như rắn rết của nàng như hiện tại, không quen nhìn nàng không kiên nhẫn với hắn ta, thậm chí đáy mắt đè nén sự căm hận.
Minh Lan Nhược ngước mắt lên, im lặng nhìn hắn ta: “Tốt lắm, vậy sau này đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa, nếu không đừng trách ta trở mặt, bây giờ trở lại chuyện chính, ngươi muốn ta tha cho Đức Huệ huyện chúa một mạng, ngươi muốn lấy gì để đổi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng thật sâu, bỗng nhiên lần đầu tiên hiểu rõ như vậy, nàng đã sớm không còn là tiểu cô nương đuổi theo sau lưng mình nữa.
Trong kinh thành, sau khi hắn ta trưởng thành, tiểu cô nương từ nhỏ đã đuổi theo gót chân hắn ta như nàng, từng lứa từng lứa, nhiều lắm.
Cho tới bây giờ hắn ta luôn khinh thường các cô nương ngu muội, khoe khoang phong tình, các nàng thích hắn ta ở điều gì, chỉ là là thích bề ngoài, quyền thế và phú quý.
Minh Lan Nhược chẳng qua chỉ là một thành viên trong đám bọn họ mà thôi.
Nhưng hôm nay nàng đã sớm dừng theo đuổi hắn, lạnh lùng xoay người đi về một con đường khác, giống như một thanh bảo kiếm đã khai phong.

Ads
';
Advertisement