Nàng lặng lẽ rút lui theo bản năng, nàng muốn trốn đi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tấm rèm bỗng được mở ra, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đột nhiên bước vào như một bóng ma.
Hắn dùng ngón tay dài đeo găng tay bóp cổ Minh Lan Nhược, cười lạnh: “Bắt được con chuột nhỏ rồi.”
Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, đồng tử của Minh Lan Nhược co lại, dù cả hai đều đeo mặt nạ nhưng nàng vẫn nhận ra đối phương!
Nàng cố gắng thu lại chất độc mà suýt chút nữa rắc lên mặt đối phương và không dám tin.
“Là ngài sao!”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hai người họ nói cùng lúc, và người đàn ông được gọi là “Ngài” đã thả tay ra khỏi cổ nảng.
Dù đều đeo mặt nạ nhưng cả hai đều nhận ra đối phương là ai.
Suy cho cùng thì giọng nói, ánh mắt và cách nói chuyện vẫn không hề thay đổi.
Người đàn ông đeo mặt nạ ma quỷ liếc nhìn và dừng lại trước thân thể nữ người hầu đang khỏa thân nằm trên chiếc gối mềm và đang được đắp một chiếc chăn mỏng.
“Không được nhìn!” Minh Lan Nhược hung hăng giơ tay chặn ngay ánh mắt của hắn.
Người đàn ông của nàng không được phép nhìn người phụ nữ khỏa thân nào khác!
Người đàn ông lợi dụng tình thế nắm lấy cổ tay rồi kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Sao tiểu nương nương lại ở đây, nàng không bàn chuyện với Tần vương điện hạ sao?”
Minh Lan Nhược tiện tay đẩy chiếc mặt nạ quỷ lên làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú với đôi lông mày lạnh lùng của hắn ta.
“Vậy sao Đốc chủ lại ở đây? Vừa rồi ngài có cảm thấy thỏa mãn khi được người đẹp ngoại quốc phục vụ không?” Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng nhưng trong đôi mắt trong và sáng của nàng lai như đang cháy lên đốm lửa.
Đã là thái giám rồi còn không an phận!
Lại còn dám chơi với nữ nhân sau lưng nàng, cái đồ khốn khiếp!
Thương Kiều nhìn thấy sự tức giận trong mắt Minh Lan Nhược, hắn sửng sốt một lát, sau đó hắn phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Sự chiếm hữu và giận dữ của nàng khiến hắn cảm thấy…dễ chịu một cách không thể giải thích được.
“Bích Thúy Vy là phó tổng quản ở đây, ả ta nói với ta rằng buổi đấu giá tối nay rất đặc biệt nên ả cùng ta đến xem. Nhưng vừa bước vào lồng chim, ả ta đã bắt đầu cởi quần áo ra, sau đó thì nàng cũng biết rồi đấy.”h tĩnh giải thích.
Thương Kiều bình tĩnh giải thích.
Nhưng Minh Lan Nhược lại không cảm kích, cười nhạt: “Vậy sao, ta lại thấy ngài và ả ta thân thiết thế, đừng nói với ta rằng đây là lần đầu tiên ngài biết ả ta có suy nghĩ không anh phận với ngài.”
Thương Kiều nhìn cô gái nhỏ sắp tức giận trước mặt, tâm tình hắn càng ngày càng tốt hơn rồi, hóa ra nàng lại quan tâm đến hắn như vậy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, như đang xoa dịu một con mèo đang giận dữ vậy.
“Cũng không hẳn, chỉ là ngày trước ả ta không dám tùy ý như vậy. Còn hôm nay có lẽ là vì ả ta đã tiết lộ cho ta biết tin nội bộ về vật phẩm đấu giá chính nên mới dám tùy tiện như này!”
Vừa nói lời này, sâu trong đôi mắt Thương Kiều cũng hiện lên sự chán ghét và ghê tởm.
Cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy thân hình trắng nõn của một người phụ nữ bao giờ. Lúc còn trẻ hầu hạ Tần Minh Đế, Minh Đế luôn thích để hắn cầm nến bên cạnh hầu hạ bất kể Minh Đế chiều chuộng phi tần hay đàn ông, nói theo cách hoa mỹ thì là để cho hắn học tập thật tốt.
Kết quả là hắn cảm thấy thật ghê tởm khi nhìn thấy loại chuyện như này.
Nhưng hắn không ngờ rằng thời gian trôi qua, hắn sẽ dần có vô số suy nghĩ ghê tởm và tục tĩu đối với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, sống động trước mặt.
Đàn ông đúng thật đều là thứ ghê tởm giống nhau.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Thương Kiều giơ tay vén lọn tóc lên tai nàng, chậm rãi nói: “Hơn nữa, ngươi biết đấy, ta không làm được mà.”
Hắn nói một cách tự nhiên đến nỗi Minh Lan Nhược không khỏi đỏ mặt. Người đàn ông này thực sự dám nói bất cứ điều gì mà không hề có cảm thấy tự ti hay xấu hổ.
Nàng hừ lạnh: “Ta biết nhưng Bích Thúy gì đó không biết chuyện đó!”
Hắn cười mỉm: “Ở chợ đen này không ai không biết thân phận của ta đâu!”
Hắn ta đã đổi tên.
Minh Lan Nhược sửng sốt: “Bọn họ đều biết ngươi là Đốc chủ của Đông Xưởng sao? Kể cả nữ nhân vừa rồi?”
Hắn bình tĩnh nói: “Muốn vượt giới hạn ở kinh thành mà không có sự cho phép của Đông Xưởng thì không được đâu.”
Minh Lan Nhược không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, tâm trạng càng tồi tệ hơn: “Nữ nhân nào mà tới thái giám cũng không nương tay, sở thích gì mà kỳ cục vậy!”
Mẹ kiếp, là một tên thái giám không “được” đấy!
Mấy người phụ nữ ngoại quốc đó biến thái sao?
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt: “Sao, không phải ngươi thích thái giám ư? Thái giám có gì không tốt à?”
Minh Lan Nhược dừng lại, tức giận trợn mắt nhìn hắn ta, quay người chuẩn bị đi: “Ngài là thái giám đó, mà chẳng biết an phận, thôi ngài vĩnh viễn làm thái giám luôn cũng được!”
Là thái giám đấy mà đã có sức hút với phụ nữ thế rồi.
Tự dưng nàng chẳng muốn hóa giải độc dược cho hắn nữa!
Thương Kiều theo nàng đi ra ngoài, giơ tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu chậm rãi nói vào tai: “Vậy không được đâu tiểu nương nương, có những hạnh phúc mà chúng ta phải đích thân trải nghiệm mới cảm thấy hạnh phúc.”
Hắn dừng lại, khẽ cười: “Hơn nữa, chỉ có tiểu nương nương mới có thể khiến ta vui vẻ hầu hạ được.”
Minh Lan Nhược không khỏi đỏ mặt, trợn mắt nhìn hắn: “Cút đi!”
Hai người đang định bước ra ngoài thì chợt nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn cách đó không xa.
“Lục soát hết phòng này đến phòng khác, nữ tặc vừa rồi có thể có đồng phạm trốn ở đây. Khi nãy có người nhìn thấy có hai người lảng vảng gần khu vật phẩm đấu giá chính đấy!”
Thương Kiều nheo mắt lại, kéo mặt nạ lên, trực tiếp kéo Minh Lan Nhược vào lại trong lồng chim lớn nơi cô vừa trốn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất