Minh Lan Nhược lo lắng trong lòng khi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài: “Bọn họ khá cảnh giác đấy, mà người đến nhanh quá, làm sao đây?”
Khi nãy Thương Kiều ở đây một mình nên sự xuất hiện đột ngột của “vị khách quý” này sẽ khiến hắn cũng nghi ngờ!
Đặc biệt là quản gia, ông ta có thể nhận ra nàng là một trong hai người “chị em ác ma”, lại sợ Từ Tú Nghi bên ngoài sẽ bị liên lụy.
Thương Kiều dừng lại, đột nhiên nhìn nàng: “Cởi quần áo ra.”
Minh Lan Nhược ngẩn người nhưng cũng hiểu ý hắn ta ngay, nàng cũng phải giả làm nữ người hầu giống Cảnh Minh làm!
Nàng ngay lập tức cởi bỏ áo choàng và mặt nạ ra, chỉ giữ lại áo yếm và quần lót.
Nhưng lại chợt nhớ ra, trong cái lồng chim này làm gì có bộ quần áo của nữ hầu nào khác để nàng mặc vào nữa.
Nàng liếc Thương Kiều ngay: “Làm sao bây giờ?”
Nhưng Thương Kiều đã cuốn gọn quần áo vào mặt nạ nàng vừa cởi ra rồi đá chúng xuống dưới thảm.
Sau đó hắn giơ tay đẩy nàng xuống bàn, nhỏ giọng nói: “Không cần mặc nữa.”
Minh Lan Nhược còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dễ dàng cởi áo yếm của nàng ra.
Thân trên trắng nõn của nàng lập tức lộ ra ngoài, khuôn mặt của Minh Lan Nhược lập tức đỏ bừng lên, nàng hoảng sợ đưa tay ôm ngực: “Chờ một chút!”
Thương Kiều không quan tâm đến hành động của nàng, chỉ tiếp tục cởi quần lót của nàng ra.
Minh Lan Nhược theo bản năng giơ chân định đá hắn, nhưng hắn lại khéo léo giữ eo nàng rồi vo quần lót và yếm của nàng lại và đá xuống thảm, đồng thời giơ tay quấn đôi chân dài của nàng quanh eo hắn.
Minh Lan Nhược giống như một con búp bê sứ trắng mịn tinh xảo, cả cơ thể nàng đều bị hắn đè xuống.
Ánh mắt Thương Kiều sâu thẳm: “Đừng di chuyển lung tung, nữ người hầu ở đây để tiện chơi đùa nên sẽ không ai mặc quần lót và yếm đâu.”
“Thương Kiều, ngài điên rồi sao? Ngài chỉ là một tên thái giám chết tiệt, cũng không phải là đàn ông thực thụ. Ai có thể tin rằng ngài sẽ chiều chuộng ta với ngoại hình này chứ!”
Minh Lan Nhược mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi đấm vào người đàn ông đang đè nàng xuống này.
Hắn rốt cuộc là đang cố ý hay là không có nhận thức vậy!
Vừa rồi nàng đã cởi hết quần áo, sau đó còn bị hắn lột hết ra cho bằng sạch. Thậm chí không còn một cây kim nào, có muốn dùng hai cây kim đâm vào để hắn dừng lại cũng không thể!
Thương Kiều dừng lại, nhướng đôi lông mày mảnh khảnh sau chiếc mặt nạ: “Nếu không thì phải làm gì đây? Hay là ngươi muốn bắt chước Bích Thúy Ty để ta dùng roi da và còng tay chơi với ngươi?”
“Trước tiên ngài hãy đứng dậy và cởi những chiếc khăn bông trang trí đó ra cho ta!” Minh Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Thương Kiều đứng dậy cởi khăn bông ra, Minh Lan Nhược giật lấy chúng ngay, quấn khăn bông quanh mình để che đi những bộ phận quan trọng, chỉ để lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết.
Chiếc khăn bông buông thõng xuống trông giống như một chiếc váy bông kỳ lạ của nước ngoài.
Thương Kiều tiếc nuối, chỉ đành liếc dọc theo chiếc rèm lụa che lồng chim rồi nhìn ra bên ngoài, đôi mắt phượng thản nhiên nhìn: “Chủ nhân của chợ đen cũng tới rồi.”
Minh Lan Nhược bỗng nhiên kéo hắn lại: “Ngài nằm lên trên bàn đi!”
Thương Kiều nhướng mày: “Ngươi định làm gì?”
Dù nói thế nhưng hắn vẫn nằm xuống theo lời nàng.
Ngay sau đó, Minh Lan Nhược vội vàng leo ngay lên người hắn.
Thương Kiều nheo mắt nhìn người ngồi trên eo mình: “Ngươi nghĩ rằng người bên ngoài sẽ tin ta bây giờ có thể chiều chuộng ngươi như này sao?”
Hắn nhấn mạnh hai từ “bây giờ”.
Kiểu này khác gì kiểu vừa nãy đâu? Hắn ở dưới trông càng buồn cười hơn.
Minh Lan Nhược cười: “Ngài đương nhiên không được nhưng ta lại có thể đấy!”
Nói rồi nàng vươn tay ra lấy cái còng treo ở mép bàn rồi còng cổ tay hắn hai tiếng “cạch cạch”.
Thương Kiểu sửng sốt, hơi nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
“Tốt nhất là ngài không nên nói gì cả.” Minh Lan Nhược thì thầm, giơ tay gỡ búi tóc của mình ra.
Hôm nay nàng chỉ búi một búi tóc đơn giản trên đầu nên rất dễ tháo ra.
Mái tóc dài như thác nước của nàng xõa thành những lọn gợn sóng trên chiếc váy sợi bông mỏng hở nửa người của nàng, cộng với đôi lông mày tuyệt đẹp và lạnh lùng, nàng trông hơi giống mấy nàng nữ người hầu ngoại quốc kia rồi.
Sau đó, nàng lấy ra một con dao găm sắc bén từ thắt lưng của Thương Kiều, cẩn thận mở khuy quần áo của hắn, với một tiếng “cạch cạch” sau đó, nàng cắt phăng quần áo của hắn từ ngực đến thắt lưng và kéo ra tạo thành một lỗ lớn.
Bộ ngực trắng nõn nhưng săn chắc của hắn lộ ra.
Thương Kiều nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng yên lặng vẫn để nàng hoàn thành nốt.
Nếu hắn muốn đưa nàng ra khỏi chợ đen thì cũng không phải là không thể, bởi với thân phận của hắn, nếu người trong chợ đen không tình nguyện thì vẫn sẽ phải cho hai người rời đi thôi.
Nhưng nếu làm như vậy thì không thể lấy được vật phẩm đấu giá chính của tối nay.
Nhưng không biết nha đầu Minh Lan Nhược đang làm cái quái gì đây?
Trong lúc Thương Kiều đang nghi ngờ, Minh Lan Nhược đột nhiên thọc bàn tay nhỏ bé của mình vào trong chiếc áo nhiều vết rạch của hắn, thô bạo nhéo vào ngực hắn để lại một vết đỏ.
Tay nàng lướt qua đâu hắn đều thấy một cảm giác nhói nhói và… tê tê nhưng không đáng kể.
Toàn thân Thương Kiều run lên, cả người đều trở nên căng thẳng. Hắn không nhịn được nhìn nàng: “Ngươi…”
Minh Lan Nhược mất kiên nhẫn: “Ta đã bảo ngài đừng nói mà, ngài mà nói thì sẽ bị bại lộ đấy!”
Nói xong, nàng đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Thương Kiều sửng sốt, đồng tử của hắn hơi co lại.
Nàng hiếm khi chủ động hôn hắn, nhưng một khi nàng làm vậy, thì hắn cảm thấy cả trái tim hắn như đang bị nàng giữ trong lòng bàn tay, nó đập nhanh mất kiểm soát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất