Cáo Bạc hừ lạnh: “Tiểu tiện nhân ở đối diện kia dám khiến gia mất mặt, hôm nay gia chắc chắn phải đòi trở lại.”
Chủ nhân chợ đen nâng chén, cười càng thêm vui vẻ: “Vậy chúc ngươi thuận lợi.”
Dù sao ông ta cũng rất vui mừng, phía được lợi là chợ đen của ông ta, chắc chắn Thái Tử điện hạ sẽ rất vui.
Cáo Bạc lại không khách khí giơ bảng chèn ép người đối diện, lớn tiếng nói: “Năm vạn lượng hoàng kim!”
Dường như người trong ghế lô đối diện đang châu đầu ghé tai thảo luận cái gì đó.
Một lát sau, người trong ghế lô đối diện lại giơ bảng: “Năm vạn hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim.”
Các nàng tăng giá ít như vậy, có thể thấy được là đang giật gấu vá vai.
Cáo Bạc lại kiêu ngạo giơ bảng lên không chút nhường nhịn: “Năm vạn năm ngàn lượng hoàng kim!”
Lúc này đây, trong ghế lô đối diện không còn giơ bảng nữa, trông như đang tức ói máu, vậy mà quăng bảng đấu giá xuống đất.
Cáo Bạc cười hắc hắc, đắc ý ra dấu thắng lợi cho Thương Kiều không biểu cảm bên cạnh.
Nhưng lại không ngờ, trong lầu một bỗng nhiên có người giơ bảng: “Năm vạn sáu ngàn lượng hoàng kim!”
“Năm vạn bảy ngàn lượng hoàng kim!”
Thì ra là lúc hai phía bọn họ đang điên cuồng đấu giá, một ít khách ngồi ở phía dưới nhận ra thân phận của Cáo Bạc là thương nhân cung cấp hàng lớn nhất ở chợ đen.
Bọn họ lại cho rằng là do có lợi nên Cáo Bạc mới tham dự cạnh tranh kịch liệt như vậy, ngược lại sôi nổi tham gia đấu giá.
Cáo Bạc nhíu mày, người ở đối diện đã từ bỏ, hắn ta còn cần tiếp tục ra giá sao?
Cáo Bạc không thay đổi sắc mặt nhìn về phía Thương Kiều, lại thấy hắn khẽ lắc đầu.
Cáo Bạc cũng không giơ bảng nữa, dù sao mục đích chèn ép đối phương của hắn ta đã đạt được, Thương Kiều kim chủ phía sau màn này bảo hắn ta từ bỏ, đương nhiên hắn ta cũng không cần phải cố gắng đến cùng.
Chủ nhân chợ đen cười: “Không mua nữa hả?”
Cáo Bạc nhún vai: “Ta chỉ muốn làm mất mặt một số người, nếu đã đạt được mục đích thì thôi.”
Cuối cùng thanh Hồn Thiên Kiếm và di cốt của Tiêu Soái được bán với giá sáu vạn lượng hoàng kim, cái giá này gần như có thể mua được một tòa thành trì ở biên cảnh.
Chủ nhân chợ đen mang tâm trạng cực kỳ sung sướng, vốn dĩ nhẫn hộ tiễn bị trộm mất khiến tâm trạng ông ta rất kém cỏi nhưng số tiền vượt quá tưởng tượng này đã bù đắp tổn thất nhẫn hộ tiễn bị trộm.
Ông ta xoay người dặn dò Bích Thúy Ty: “Đi chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon mang lên!”
Nhưng không ngờ tới, bỗng nhiên cửa phòng ghế lô bị gõ vang.
Quản gia mang mặt nạ hề dẫn người bưng rượu ngon món ngon tới cửa, nịnh nọt cười nói: “Chủ nhân, ta đã chuẩn bị xong.”
Chủ nhân chợ đen mang tâm trạng không tệ nói: “Được, mang vào đi.”
Phòng ghế lô khá lớn, các loại thức ăn thức uống rượu bày ra vẫn còn dư chỗ, Bích Thúy Ty bưng rượu rót ra cho chủ nhân chợ đen và Cáo Bạc, rồi dựa sát vào bên người Thương Kiều.
Cho dù là biết “sở thích” của đối phương giống như mình nhưng ả ta vẫn nhịn không được muốn tới gần đối phương.
Cảm giác sâu xa khó lường khống chế mọi thứ trên người đại nhân khiến cho ả ta rất xiêu lòng.
Cáo Bạc, quản gia xấu và chủ nhân chợ đen đã bắt đầu ăn uống, Thương Kiều không yên lòng nhìn về phía ghế lô đối diện.
Nhìn bóng người yểu điệu quen thuộc kia, đáy mắt hắn hiện lên một chút âm trầm, không biểu cảm nhận rượu Bích Thúy Ty đưa tới, uống một ngụm.
Nhưng rượu mới vào cổ họng, hắn bỗng nhiên dừng lại, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía quản gia xấu đang rót rượu cho mọi người hỏi: “Vừa rồi quản gia xấu đi từ ghế lô đối diện tới phải không?”
Bích Thúy Ty gật đầu: “Vâng, cặp tỷ muội ở đối diện gọi hắn ta tới hỏi chuyện.”
Thương Kiều lại nhìn về phía ghế lô đối diện, cong khóe môi cười như không cười, không hỏi nhiều nữa, uống một ngụm rượu trong ly.
Cáo Bạc thì thẳng thừng nâng ly khiêu khích với ghế lô ở đối diện.
Cản trở dự định đấu giá của quý nữ kiêu ngạo kia khiến tâm trạng hắn ta rất tốt.
Mà làm đối tượng bị khiêu khích, Từ Tú Dật lại không có chút dao động nào.
Nàng ta chỉ quay mặt nhìn về phía Minh Lan Nhược ngồi bên cạnh mình, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Minh tỷ tỷ, ta không rõ, vì sao tỷ bảo ta tham gia đấu giá nhưng không thật sự mua di vật của Tiêu Soái.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Nếu ta thật sự mua được đồ của ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.”
Minh đế để đồ đạc của Tiêu gia lưu lạc ở bên ngoài, ngoại trừ muốn lợi dụng những thứ này kiếm tiền ra, mục đích lớn hơn có lẽ là muốn thông qua những nơi như buổi đấu giá để điều tra xem rốt cuộc có thứ gọi là dư nghiệt của Tiêu gia hay không.
Người cuối cùng mua được di vật của ngoại tổ phụ sẽ bị Minh đế phái người tra xét.
Cho nên đương nhiên nàng sẽ không mua thật.
Minh Lan Nhược dừng một chút: “Muội cứ coi như ta không hy vọng đồ của ngoại tổ phụ bị bán rẻ cho nên mới nâng giá lên.”
Từ Tú Dật sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của việc Minh Lan Nhược làm như vậy nhưng nàng ta cũng biết đây không phải là chuyện mình nên hỏi.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, cần phải trở về.”
Từ Tú Dật gật đầu: “Ta đi tìm Trung thúc trước, bảo ông ấy chuẩn bị xe ngựa.”
Sau khi Từ Tú Dật rời đi, Minh Lan Nhược thì chậm rãi xuống lầu nhưng không ra khỏi cửa hàng ngay mà lại lặng lẽ lẻn vào khu trưng bày lẫn nữa.
Đợi trước lồng chim lúc trước mình đứng không bao lâu, bỗng nhiên có một bóng người lén lút đi tới.
Minh Lan Nhược xoay người thản nhiên nhìn đối phương: “Đến rồi?”
“Vâng, chủ nhân.” Thanh âm chết lặng đột ngột vang lên, chính là quản gia xấu đeo mặt nạ.
Minh Lan Nhược: “Đã lấy được đồ chưa?”
Quản gia xấu vô cảm đưa một cái hộp gỗ đàn cho Minh Lan Nhược: “Ở chỗ này.”
Minh Lan Nhược mở cái hộp ra, bên trong là một xấp sáu mươi miếng vàng, miếng nào cũng có giá trị một ngàn lượng hoàng kim, kho bạc lớn nhất Trung Nguyên mở ra, chỉ cần ở trong địa phận Trung Nguyên là có thể đổi được.
Đây đúng là khoản ngân lượng lớn sáu vạn lượng hoàng kim lúc nãy mua được di vật của Tiêu Soái!
Minh Lan Nhược vừa lòng cười: “Tốt lắm, bây giờ trở về hầu hạ chủ nhân chợ đen đi, quên đi việc ngươi đã gặp ta sau buổi đấu giá.”
“Vâng.” Thần thái của quản gia xấu đờ đẫn, hai mắt đục ngầu xoay người rời đi.
Minh Lan Nhược nhìn vàng miếng trong tay, cất kỹ rồi mới cất bước rời đi.
Hiện giờ nàng đã sử dụng cổ thuật thành thạo, từ lúc quản gia xấu uống rượu nàng đưa đã trúng cổ, hắn ta sẽ bị nàng khống chế trong thời gian ngắn.
Tất nhiên những người uống rượu và thức ăn mà quản gia xấu đưa tới cũng vậy.
Muốn lấy đi ngân lượng từ việc bán đi vật có quan hệ huyết thống với nàng, nằm mơ!
Minh Lan Nhược lạnh lùng cong khóe môi.
Khi Minh Lan Nhược ra khỏi chợ đen, đến ngoại ô thị trấn nhỏ, trời đã sắp sáng, rất nhiều khách hàng và thương gia đang chuẩn bị rời đi, ngoại ô thị trấn nhỏ ồn ào náo nhiệt hơn chợ đen một chút.
Minh Lan Nhược vừa ra chợ đen, không vội vàng đi tìm Từ Tú Dật, mà là đứng một lát ở lối ra.
Quả nhiên, Cảnh Minh, Trần Ninh cải trang thành thương gia tìm tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất