Minh Lan Nhược - FULL

“Vị khách hàng này, hàng ngài muốn đã sắp xếp xong rồi.” Trần Ninh thấp giọng nói, làm ra vẻ muốn giao dịch với Minh Lan.
Minh Lan Nhược đưa cho hắn ta chiếc hộp chứa đầy miếng vàng lá kia, thuận tiện hỏi: “Những người lưu vong ở biên giới Đông Bắc Cương kia đã sắp xếp thỏa đáng, xử lý đầu đuôi có sạch sẽ không?”
Đêm nay nàng muốn hủy toàn bộ chợ đen, động tĩnh nhất định sẽ không nhỏ, hành động vội vàng, dường như là mạo hiểm.
Như vậy, nhân tố sẽ khiến mình bại lộ đương nhiên là càng ít càng tốt.
Trần Ninh gật đầu: “Bách Thảo Đường không tự mình ra mặt, sắp xếp người không hề có quan hệ Nha Tử ‘mua’ người từ phía vị Trung thúc Từ phủ kia, tới thôn trang ngoài kinh thành, đầu đuôi sạch sẽ, ngài yên tâm.”
Thần sắc Minh Lan Nhược thâm trầm nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó, nàng thấp giọng dặn dò Trần Ninh và Cảnh Minh một số chuyện.
Trần Ninh, Cảnh Minh thấp giọng đồng thanh nói: “Vâng.”
Sau khi Minh Lan Nhược cùng bọn họ tách ra, mới xoay người đi đến xe ngựa của Từ Tú Dật.
“Minh tỷ tỷ.” Từ Tú Dật đã cởi mặt nạ và áo choàng.
Minh Lan Nhược nhìn nàng ta mỉm cười: “Tú Dật, ta muốn chờ Cảnh Minh, nàng ấy đi vệ sinh.”
Từ Tú Dật vừa nhìn đã biết Minh Lan Nhược có chuyện khác phải xử lý, nàng ta thông minh cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Được.”
Minh Lan Nhược khoanh chân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt xẹt qua đám người, từ từ nhìn ra ngoài cửa.
Cửa hông phía trong góc, Trần Ninh che mặt, dắt một con ngựa trên lưng chất đầy hàng hóa, đứng đó giống hệt những thương gia chung quanh, làm ra vẻ sửa sang lại hàng hóa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một khắc sau, trong cửa hông có một nữ nhân đeo mặt nạ đi ra, trong tay cầm một bao quần áo lớn bọc vải đen.
Ả ta đeo mặt nạ, động tác và ánh mắt rất đờ đẫn trông như một cây gậy đang đứng ở đó.
Trong lòng Trần Ninh khẽ động, hắn ta bất động thanh sắc đi qua, nương theo ánh trăng quả nhiên nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu lộ ra dưới áo choàng của nữ tử.
Hắn ta thăm dò nàng: “Tiểu thư Bích Thúy Ty có thứ muốn bán.”
Người phụ nữ động đậy, đưa bao lớn màu đen cho Trần Ninh, chết lặng nói: “Đúng.”
Trần Ninh nhận lấy, ấp úng nói: “Được, ngươi có thể trở về, hôm nay ngươi chưa từng gặp ta.”
Người phụ nữ đờ đẫn gật đầu, xoay người rời đi.
Trần Ninh cầm một túi đồ lớn, lên ngựa, kéo dây cương rồi từ từ rời đi.
Tất cả xảy ra cực nhanh, không ai chú ý tới tất cả những gì xảy ra ở góc này.
Ánh mắt Minh Lan Nhược thu hồi lại, nhìn ánh trăng nơi chân trời dần dần chìm xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Cuối cùng nàng cũng lấy lại Hồn Thiên kiếm và di cốt của ngoại công.
Tuy rằng đời này nàng chưa từng gặp mặt ngoại công, cữu cữu nhưng mẫu thân yêu thương mình là người Tiêu gia, trong cơ thể nàng chảy một nửa máu của Tiêu gia, là người thì không thể để cho di hài, di vật của các anh hùng liệt sĩ cả nhà lưu lạc ở bên ngoài, mặc cho người ta giẫm đạp.
Về nghĩa, nếu như không phải ngoại công nhìn xa trông rộng, lòng dạ rộng lớn, cũng không khinh thị nữ tử, làm sao có thể cho phép Xích Huyết quân đoàn chọn chủ bất kể giới tính, chỉ nhìn năng lực, hôm nay Xích Huyết quân đoàn cũng sẽ không chọn nàng làm chủ.
Nàng dựa vào Xích Huyết quân đoàn ổn định gót chân ở kinh thành, có sức đánh cược một lần với những người ở Minh gia muốn hại nàng.
Mặc dù ngoại công chưa từng gặp qua nàng nhưng cũng che chở nàng, đương nhiên nàng phải đoạt lại di vật của ngoại công cùng di hài còn sót lại, không đến mức khiến di cốt anh hùng lưu lạc thành hàng hóa đồ chơi đê tiện trong tay người khác.
“Minh tỷ tỷ, trời sắp sáng, các khách hàng cùng các thương gia đã sắp giải tán, nếu không đi chỉ sợ…” Giọng nói trầm thấp của Từ Tú Dật vang lên bên tai nàng.
Nàng ta còn chưa nói hết lời còn lại nhưng Minh Lan Nhược biết, cô nương thông minh như Từ Tú Dật khả năng đoán được mình muốn làm một vài chuyện nguy hiểm.
Nàng ta đang lo lắng cho an nguy và hành tung của mình bị bại lộ.
Minh Lan Nhược nhìn về phía nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Tú Dật à, nếu không, muội về trước đi? Cảnh Minh có thể không thể về ngay được.”
Chuyện mình muốn làm có nguy hiểm, hiện tại Tú Dật thoát thân rất thích hợp, sẽ không có người hoài nghi nàng ta, Tú Dật và Từ gia không nên vì nàng mà gánh chịu thêm mạo hiểm.
Từ Tú Dật nhìn Minh Lan Nhược, bỗng nhiên đưa tay cầm tay của nàng: “Minh tỷ tỷ, ta chỉ là một nữ tử bình thường nhưng điều ta học được từ nhỏ chính là – trung hiếu lễ nghĩa, mặc kệ tỷ muốn làm gì, ta sẽ ủng hộ tỷ.”
Các nàng xuất hiện ở chợ đen với thân phận tỷ muội ruột, như vậy về sau bất kể là ai tới điều tra các nàng, sẽ điều tra những người có “tỷ muội”.
Nếu như nàng ta đi, để lại Minh tỷ tỷ một mình, chắc chắn sẽ gia tăng nguy cơ bại lộ của Minh tỷ tỷ.
Minh Lan Nhược nhìn nàng ta một hồi lâu, vỗ nhẹ tay nàng ta: “Cám ơn muội, Tú Dật.”
Từ Tú Dật đang thể hiện cõi lòng với mình, nàng ta tham dự những chuyện này, chẳng khác nào là cột nàng ta và cả Từ gia lên thuyền của mình.
Phần tình nghĩa này, mình đã đồng ý thì sẽ hết sức bảo vệ Từ Tú Dật, không nên ảnh hưởng đến Từ gia.
Minh Lan Nhược ngồi bên cửa sổ xe, im lặng nhìn vầng trăng khuyết ở chân trời xa, tính toán thời gian.
Thời gian chậm rãi trôi qua, gió lạnh lẽo lướt qua mặt, Từ Tú Dật nhìn nữ tử xinh đẹp ngồi bên cửa sổ, nàng ta rất kiên nhẫn chờ đợi, giống như thợ săn đang chờ đợi con mồi của nàng ta.
Khoảnh khắc chân trời hiện ra màu trắng bạc…
Bỗng nhiên trong lúc đó, trong chợ đen truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, sau đó bộc phát ra tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, khung cảnh hỗn loạn.
Lửa lớn không biết bắt đầu từ đâu, đột nhiên tăng vọt, thế lửa mượn gió lập tức thổi quét toàn bộ thị trấn.
Người còn ở lại chợ đen điên cuồng xông ra, người ngã ngựa đổ.
Minh Lan Nhược đột nhiên mở đôi mắt lạnh lùng, yên lặng nhìn ngọn lửa, khóe môi cong lên cười lạnh nhạt: “Chúng ta đi thôi.”
Từ Tú Dật nhìn đám người hoảng loạn, bỗng nhiên cũng nở nụ cười: “Ngọn lửa này thật đẹp, lại làm cho ta nhớ tới ngọn lửa địa ngục đốt cháy tội lỗi trong [A Nan Kinh].”
Loại chợ đen tràn đầy máu tanh tội ác nên bị một ngọn lửa lớn đốt sạch sẽ.
Tâm trạng Từ Tú Dật vui vẻ nhẹ nhàng gõ gõ lưng xe: “Lão Trung, chúng ta đi thôi.”
“Giá!” Lão Trung im lặng không nói đánh xe ngựa chạy như bay.
Minh Lan Nhược nhìn bầu trời nhợt nhạt hiện ra ánh mặt trời, lười biếng nheo mắt lại.
Việc nàng làm cũng không chỉ là phóng hỏa, còn có giết người.
Chỉ hy vọng vị cữu cữu nuôi kia của nàng không tức giận, để cho máu bắn tung tóe cả người hắn, người yêu sạch sẽ như hắn…

Thời gian trở lại một khắc trước khi xe ngựa của Minh Lan Nhược rời đi.
Trong phòng đấu giá hoa lệ của chợ đen, Bích Thúy Ty xụi lơ trên mặt đất, hoang mang lo sợ không ngừng thét chói tai: “A a a!”
Trên mặt đất có thi thể của quản gia đeo mặt nạ hề, đầu và thân chia lìa nhưng vẫn nắm chặt dao ngắn.

Ads
';
Advertisement