Minh Lan Nhược - FULL

Nếu như nàng thật sự thuộc về hắn ta, có phải sẽ không còn cách xa hắn ta ngàn dặm nữa không?
Minh Lan Nhược không rảnh để ý đến hắn, chỉ lôi kéo Hòa công công đi nhanh vài bước, thấp giọng nói: “Công công, bên chỗ Thiên Tuế Gia kia, đừng để cho hắn biết, ta có thể giải quyết chuyện này…”
Vẻ mặt Hòa công công phức tạp lại bất lực cho nàng một ánh mắt, để nàng tự mình lĩnh hội: “Không giấu được.”
Minh đại tiểu thư là mệnh căn tử của gia, hôm nay nhà cũ của Thiên Tuế gia cháy, càng không thể vãn hồi.
Nếu thật sự làm cho Minh Lan Nhược và Tần Vương viên phòng ngay tại chỗ, chỉ sợ gia sẽ tức chết bộc phát, không để ý hậu quả trực tiếp giết Minh Đế và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược hơi nhíu mày, có chút đau đầu xoa ấn đường.
Cũng đúng, tai mắt Thương Kiều trải khắp trong cung, làm sao có thể giấu được hắn!
Nàng vất vả lắm mới cùng Đường lão, Ô Tang cô cô bài trừ phần lớn độc tố trong cơ thể hắn ra ngoài, khống chế được chứng ly hồn của Thương Kiều.
Đừng kích động xảy ra bệnh tật gì.
Con ngươi minh lệ của nàng hơi chuyển, bỗng nhiên nảy ra ý hay, thấp giọng nói với Hòa công công: “Công công, nếu không tiện gạt hắn, vậy ngài giúp ta một việc khác.”
Nàng muốn trong thời gian ngắn nhất tiết lộ cho Thương Kiều phương pháp giải quyết vấn đề vặt vãnh này, đỡ cho hắn không có cảm giác an toàn, suy đoán lung tung, một khi nổi giận thì thủ đoạn quá khích.
Nàng lặng lẽ nói như vậy, ánh mắt Hòa công công lóe lên, gật đầu.
Nhìn Hòa công công rời đi, Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, nheo mắt lại: “Nàng nói gì với công công?”
Minh Lan hời hợt nói: “Không có gì, chỉ hỏi Hòa công công có phải là bệ hạ rất tức giận hay không.”
Quả nhiên, Thượng Quan Hoành Nghiệp rất căng thẳng: “Phụ hoàng nói thế nào?”
Minh Lan Nhược ôm ngực châm chọc nói: “Bệ hạ rất mất hứng, nhận định ngài không có năng lực, lại không thể phu thê hòa thuận với ta”
Ở trong mắt Minh Đế, bọn họ không viên phòng thì chính là “Không hòa thuận”.
Minh Đế nhận định không phải Thượng Quan Hoành Nghiệp không có năng lực, bị Chu Trường Nhạc làm khó dễ, không dám đi viên phòng với mình, chính là mình bằng mặt không bằng lòng, Thượng Quan Hoành Nghiệp bị làm khó dễ, không có cách nào viên phòng.
Cũng may lúc trước nàng giành cáo trạng trước ở chỗ Minh Đế, Minh Đế cho rằng Chu trưởng thích đố kỵ, mới để bọn họ ở lại trong cung, đốc thúc bọn họ “Viên phòng”.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận cắn răng khẽ mắng: “Khó trách vừa rồi nàng đưa lời gièm pha ở trước mặt phụ hoàng, nàng lại đẩy bản vương làm bia đỡ đạn!”
Minh Lan Nhược nói hai loại tình huống này sẽ hạ thấp giá trị của mình trong lòng phụ hoàng nhưng phụ hoàng nhận định hắn ta bị Chu Trường Nhạc gây khó dễ, sẽ không làm khó nàng.
Minh Lan Nhược thản nhiên vuốt ve trâm cài tóc mai: “Tử đạo hữu bất tử bần đạo, dù bệ hạ chán ghét ngài, ngài cũng là con của ngài ấy, ta chính là người khác họ!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hận đến mức nghiến răng, khuôn mặt tuấn khốc tức giận, rồi lại không thể làm gì.
Gần đây dường như mọi việc của hắn ta không thuận lợi, nhiều lần xảy ra sơ suất.
Cũng may lần này bởi vì chợ đen bên chỗ Thái tử xảy ra sơ suất lớn, thế lực hai bên cùng bị suy yếu đi không ít, rồi lại miễn cưỡng duy trì cân bằng vi diệu.
Cũng không biết có trùng hợp hay không, tất cả là chuyện xảy ra trong vòng một năm Minh Lan Nhược rời khỏi vòng cấm.
“Đừng kiêu ngạo, hiện tại tình huống này, nàng có tin đêm nay ta viên phòng cùng nàng hay không!”
Minh Lan Nhược khinh miệt liếc hắn ta một cái: “Ngài thử xem? Ngài đã quên lời ta nói với ngài rồi à?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sờ chóp mũi, không phục cứng rắn nói: “Nàng cho rằng ta thích chạm vào nàng sao?”
Hắn ta đương nhiên nhớ rõ uy hiếp của nàng. Hắn ta dám chạm vào nàng, nàng sẽ bất chấp tất cả mà phản bội hắn, đầu nhập vào Thái tử!
Nữ nhân chết tiệt này vừa tàn nhẫn vừa độc nhưng ngay cả lúc uy hiếp hắn ta, nàng cũng thu hút ánh mắt của hắn ta một cách khó hiểu!
Minh Lan Nhược không có biểu cảm gì, nói: “Đừng nói nhảm, Hiền phi nương nương đang chờ chúng ta.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn kiên trì kéo cổ tay nàng, cùng đến Thanh Loan điện của Hiền phi, hoa mỹ gọi là diễn kịch diễn đến cùng.
Bây giờ Hiền phi thay hoàng hậu phụ trách chuyện lục cung, thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp và Minh Lan Nhược đến, bà ta cũng ra vẻ của chủ nhân hậu cung.
Một phen ân cần hỏi han và ban thưởng, lại mời bọn họ cùng đi dạo vườn hoa nhỏ trong điện.
Sau một phen lăn qua lăn lại, đã đến lúc cầm đèn.
Minh Lan Nhược nhìn món ngon đầy bàn, nghe hai cô cô bên cạnh Hiền phi nói ra tên món ăn, mặt tỏ vẻ không còn gì để nói.
Nấm hương kho với chân gấu, Lộc Huyết Bảo, Tử Khương Bạo xào Hổ Tiên, Hải Mã Kim Thang, rau hẹ xào trứng Phù Dung…
Một bàn đầy ắp, tất cả toàn là món tráng dương bổ thận.
Bên cạnh còn có một chung rượu hổ cốt tráng dương… toàn là những món ăn nếu ăn nhiều thì có thể chảy máu mũi.
Sắc mặt của Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi tái xanh, Hiền phi có chút lo sợ bất an thử dò xét: “Như thế nào, món ăn này không hợp khẩu vị của hai người?”
Bà ta phỏng đoán nhiệm vụ hôm nay bệ hạ giao phó, bên trong có chút nguyên liệu nấu ăn mà trong cung không có, bởi vì trong nhà bà ta cũng là xuất thân hoàng thương, mới có thể lấy được mấy thứ này.
Thượng Quan Hoành Nghiệp miễn cưỡng mỉm cười, cầm lấy chén rượu uống một ngụm: “Hiền mẫu phi vất vả rồi, mấy món này ngon lắm.”
Hắn ta đương nhiên không thể không nể mặt Hiền phi, hiện tại hậu cung đang ở trong tay đối phương, mẫu hậu cũng phải dựa vào đối phương chiếu ứng.
Lúc này Hiền phi mới thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nâng chén cho Minh Lan Nhược: “Những thứ này xem như là một phần tâm ý của mẫu phi, hôm nay sẽ không có người quấy rầy hai người, mau chóng viên phòng đi, để bệ hạ yên tâm.”
Minh Lan Nhược cầm lấy chén, ngửi thấy bên trong có một chút mùi tanh nồng bị mùi rượu nồng nặc che giấu. Đó là một loại hương vị xuân dược thông thường.
Lão già Minh Đế chết tiệt này thật đúng là chịu chết lão ta! Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Trong mắt nàng hiện lên nụ cười khẩy, cầm ly rượu giả vờ uống, thực tế lặng lẽ rót vào trong ống tay áo của mình.
Hiền phi thấy bọn họ đã uống rượu, lúc này mới cười đứng dậy: “Bản cung còn có chút việc, hai người cứ từ từ dùng.”
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp tiễn bà ta rời đi.
Một bàn thức ăn tinh xảo, tuy rằng được đầu bếp tỉ mỉ chế biến đến mức đã hoàn toàn không nhìn ra được nguyên liệu nấu ăn nguyên bản nhưng sau khi biết là vật gì, đương nhiên hoàn toàn không có khẩu vị.
Hắn ta bực bội cầm ly rượu uống thêm hai ly nữa.
Minh Lan Nhược muốn ngăn cản: “Chờ một chút, rượu kia…”
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp đã nuốt xuống, hắn ta không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay nàng muốn xua đi: “Đừng làm phiền ta.”
Hôm nay hắn ta đã đủ phiền lòng rồi.
Hắn ta phát hiện trong đầu mình không có ý niệm muốn kháng cự việc viên phòng với nàng, thậm chí có chút chờ mong mượn tay phụ hoàng, có được nàng.
Nhưng mà, hắn ta biết mình không thể.

Ads
';
Advertisement