Minh Lan Nhược - FULL

Cứ như vậy, vừa hay bắt được một đoạn cánh tay nhỏ như bạch ngọc dưới tay áo nàng.
Trơn trượt trắng nõn, mềm mại như không xương, hơi mang theo cảm giác mát mẻ thoải mái, khiến tâm thần hắn ta rung động.
Đầu óc hắn ta đang choáng váng, đáy lòng hiện ra dục vọng, rất muốn biết có phải trên người nàng cũng mềm mại quyến rũ như thế hay không, vậy mà lại theo cổ tay sờ lên cánh tay nhỏ của nàng.
Minh Lan Nhược đột nhiên hất tay hắn ta ra, chán ghét lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi tỉnh táo một chút, không nên bị xuân dược khống chế.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng kéo, cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Một hồi lâu, hắn ta mới miễn cưỡng đứng lên nhưng ánh mắt đã trở nên thâm thúy hỗn loạn lại mang theo dục vọng không chút che dấu.
Hắn từng bước từng bước tiến về phía Minh Lan Nhược, hơi thở nóng rực: “Nàng chán ghét bản vương như vậy sao, trước kia nàng không như vậy, từ mười ba tuổi nàng đã thích bản vương… Ta nhớ rõ…”
Minh Lan Nhược thấy trạng thái của hắn ta không đúng, lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Chuyện ta hối hận nhất trong đời chính là đã từng thích ngươi, hẳn là ngươi rất rõ.”
Nàng biết rõ đây là do thuốc phát tác.
Minh Lan Nhược lặng lẽ giấu ngân châm hiện ra ánh sáng màu xanh âm u ở trong kẽ tay mình. Chỉ chờ hắn ta nhào tới, châm ngất hắn ta.
Cũng không ngờ, cả người Thượng Quan Hoành Nghiệp bỗng nhiên cứng đờ, sau đó “loảng xoảng” một tiếng cả người ngã xuống mặt đất.
Minh Lan Nhược nhìn bóng người cao gầy đứng phía sau hắn ta, lộ ra nụ cười giảo hoạt, giọng nói cực nhỏ: “Cuối cùng ngài cũng tới.”
Thương Kiều nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng, đáy lòng ngứa ngáy, bỗng nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, hừ nhẹ: “Tiểu nương nương còn biết nhớ ta?”
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng oán phu bất giác của hắn, không nhịn nổi cười kéo tua mũ gãi cằm hắn: “Rất nhớ, ngược lại thì đốc chủ cũng không đến chỗ bản Vương phi!”
Thương Kiều bị nàng trêu chọc, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu, khóe mắt đỏ bừng, hắn quay mặt, ho nhẹ một tiếng: “Vào đi.”
Mấy ám vệ lập tức khiêng Thượng Quan Hoành Nghiệp vào trong điện.
Minh Lan Nhược hơi buồn cười, nàng coi như phát hiện ra…
Vị gia này thuộc họ nhím, ngày thường giương nanh múa vuốt kiêu ngạo lại bá đạo với nàng, thủ đoạn chồng chất nhưng nàng chủ động trêu chọc, hắn lại rụt lại theo bản năng.
Lại bắt đầu ngượng ngùng giống một thiếu niên ngây ngô, người này làm người thật sự là cực kỳ mâu thuẫn! Như một thể mâu thuẫn!
Bộ dạng không được tự nhiên này của hắn bây giờ còn thu hút hơn cả lúc hắn bá đạo.
Nàng không nhịn được còn muốn trêu chọc hắn, Hòa công công lại lặng lẽ khiêng một người vào từ ngoài cửa sổ, chính là Chu Trường Nhạc đang hôn mê.
Mắt Minh Lan Nhược sáng ngời, sáng nay nàng dặn dò Hòa công công nghĩ biện pháp ngăn cản Chu Trường Nhạc, làm choáng váng đối phương, buổi tối đưa tới.
“Chờ ta một lát, ta trở về ngay!” Minh Lan Nhược đánh bạo đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp của Thương Kiều như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thương Kiều híp mắt, khẽ gật đầu đồng ý, “Ngoan ngoãn” đến bất ngờ.
Minh Lan Nhược nhướng mày, hiệu quả của việc vuốt ve lông hổ còn khá tốt.
Minh Lan Nhược mỉm cười, xoay người đi theo Hoà công công vào phòng.
Hoà công công cũng dẫn theo Chu Trường Nhạc đi vào nội điện, chờ Hòa công công ra ngoài, nàng mau chóng lột sạch Chu Trường Nhạc rồi ném nàng ta nằm bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Sau đó nàng mới xoay người rời khỏi, Hoà công công và nhóm ám vệ cũng lặng yên không một tiếng động biến mất.
Không bao lâu sau, trong phòng truyền đến những tiếng rên rỉ thấp và tiếng giường chiếu lay động.
Minh Lan Nhược hừ nhẹ một tiếng, vội di chuyển đến cạnh cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài, đúng thật là thấy hai cô cô bên cạnh Hiền phi đang đứng bên cửa sổ nội điện nghe ngóng.
Nghe được một lúc, hai cô cô mới hài lòng xoay người đi hội báo với Hiền phi rằng Tần Vương và Minh Vương phi đã hoàn thành “Nhiệm vụ viên phòng” một cách trọn vẹn!
Minh Lan Nhược biết mình đã vượt qua ải này, thở phào nhẹ nhõm.
Khi nàng quay người, lại thấy Thương Kiều ngồi ở trước bàn ăn “Bổ dưỡng”, thong thả ung dung dùng bữa!
Một mâm gừng xào hổ vĩ chỉ còn lại có một nửa!
Minh Lan Nhược trợn mắt há hốc mồm: “?”
Có thể trong món ăn đó có chứa thuốc kích dục đấy!
Thương Kiều thấy Minh Lan Nhược đang tỏ ra biểu cảm quỷ dị nhìn chằm chằm chính mình, hắn nhướng mày: “Sao thế, bàn đồ ăn này là đồ ăn viên phòng của các ngươi, bản toạ không được động vào sao?”
Một bàn đầy các món ăn “viên phòng” xinh đẹp chưa đụng vào, thấy thế, lòng hắn như bị lửa âm ỉ thiêu đốt nên tất nhiên muốn đến “đạp hư”.
Minh Lan Nhược một lời khó nói hết nhìn Thương Kiều: “Ách… Ăn ngon không?”
Vị Gia này nhất định không biết món ăn trên bàn là gì đâu.
Tất cả là những món ăn rất bổ dưỡng và có tác dụng tăng cường sinh lực, hơn nữa còn có thể đã được cho thêm thuốc kích dục, chẳng qua… hắn là thái giám, hẳn là không có tác dụng gì với hắn phải không?
“Hải sâm không tồi, yến hội viên phòng của các ngươi được đầu tư khá lớn, bản toạ sẽ ăn thay hắn ta.” Thương Kiều hừ một tiếng, lại gắp một miếng “Hải sâm” từ mâm hổ vĩ bỏ vào trong miệng.
“Chờ khi thân thể bản tọa khôi phục bình thường, ta còn muốn thay Tần Vương điện hạ viên phòng đấy.” Thương Kiều nhướng mày cười, nét mặt vừa tối tăm lại bá đạo.
Hơn nữa… trông có vẻ tràn đầy ác ý.
Minh Lan Nhược nhất thời không biết nên tỏ ra thái độ như thế nào.
Nàng phức tạp thở dài: “Thôi được rồi, ngài vui vẻ là được.”
Thương Kiều ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng: “Tiểu nương nương, lại đây.”
Minh Lan Nhược đi đến ngồi bên cạnh hắn, nhìn bàn ăn rồi lại nhìn hắn, quyết định vẫn nên quan sát một chút.
Hắn ăn thì cũng ăn rồi, còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ là…
Tiếng rên rỉ và ngâm nga không ngừng vang bên tai, Minh Lan Nhược nghe được cảm thấy không thoải mái, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Nàng giật nhẹ ống tay áo hắn: “Chúng ta đi thôi.”
“Vội gì chứ, bản tọa còn chưa ăn xong.” Thương Kiều vẫn thản nhiên.
Không có gì hơn việc khiến tiểu nương nương chính tai nghe thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp và nữ nhân khác xằng bậy, càng có thể ngăn chặn hậu quả về sau.
Hắn tùy ý dùng đũa đảo qua đảo lại đồ ăn, làm cho cả bàn thức ăn trở nên bừa bộn, mãi cho đến khi cảm thấy hả giận mới đứng dậy.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy vị đại thái giám này càng ngày càng thú vị, rõ ràng lớn tuổi hơn nàng nhưng hiện tại thái độ của hắn lại trông như một thiếu niên mới biết yêu.
Minh Lan Nhược suy đoán rằng vì Thương Kiều đã phục vụ bên cạnh Minh đế lâu năm nên rất am hiểu về các phương pháp giường chiếu và các thủ đoạn khác, hắn còn cực kỳ thông minh và có nhiều lý luận phong phú.
Cũng bởi vì trước kia mình luôn chán ghét hắn, hắn chưa bao giờ học được cách ở chung cùng nữ nhân mình thích nên mới thành bộ dạng mâu thuẫn quỷ dị như hiện tại.
Thương Kiều phát hiện ánh mắt Minh Lan Nhược nhìn mình mang theo chế nhạo, hắn lúc này mới phát hiện có vẻ vừa rồi mình đã làm chuyện ngu xuẩn.
Hắn không được tự nhiên đứng dậy hừ lạnh: “Đi thôi, ta dẫn nàng đi một nơi.”

Ads
';
Advertisement