Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhịn cười đứng dậy: “Đi đâu?”
Thủ đoạn của hắn chồng chất, một khi kích động thì sẽ không quan tâm mà làm một số việc với nàng, có vẻ như đang tìm kiếm cảm giác tồn tại và an toàn từ nàng.
Minh Lan Nhược âm thầm đưa ra kết luận.
Thương Kiều không giải thích, lập tức cúi người bế nàng lên, mũi chân điểm nhẹ, mau chóng lao ra cửa sổ.
Sau vài lần nhảy lên, hắn đưa nàng đến một cung điện hoang tàn rồi cẩn thận đặt nàng xuống.
Minh Lan Nhược sửng sốt, nhìn quanh nơi hoang tàn rách nát này, có chút buồn bực: “Đây là nơi nào?”
Thương Kiều nhàn nhạt nói: “Đây là nơi trưởng tỷ đã từng ở trong cung.”
Minh Lan Nhược ngẩn người, quan sát cung điện trước mặt, bảng hiệu đã treo đầy mạng nhện, mơ hồ chỉ còn thấy bốn chữ “Hành Chỉ Lưu Phương”.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy nơi này cực kỳ quen thuộc như thể nàng đã từng ở đây rất lâu.
Thương Kiều nắm tay nàng đi vào bên trong, cung điện này tuy đã cũ nát nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ lịch sự tao nhã trước đây.
Hắn dẫn nàng đến căn phòng sâu nhất, nhẹ nhàng đẩy ra một cánh cửa.
Bày biện trong phòng tuy có dấu vết của thời gian, bình phong thêu hình đoàn viên gia đình đã ngả màu vàng, rèm sa cũng đã phai màu nhưng căn phòng vẫn giữ được sạch sẽ và ngăn nắp.
Minh Lan Nhược ngẩn người, trong đầu bắt đầu hiện lên một số hình ảnh nhỏ vụn.
Có một nữ tử vô cùng xinh đẹp ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng đi qua lại trong phòng, dỗ dành nàng ngủ với những lời ru dịu dàng: “Trăng cong cong chiếu Cửu Châu… Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.”
Còn những ký ức mơ hồ và vụn vặt đầy ấm áp trong cuộc sống hàng ngày:
“Nhược Nhược nhà chúng ta ngoan nhất, đến lau gót chân nhỏ nào.”
“Nhược Nhược hôn nương một cái được không?”
“Nhược Nhược ngoan, mẫu thân đã làm giày nhỏ…”
Trong không khí dường như vẫn còn hương hoa núi nhè nhẹ và mùi hương ấm áp của mẫu thân, nước mắt cứ thế không kiểm soát được mà rơi xuống.
Minh Lan Nhược che mặt, thấp giọng nỉ non: “Nương…”
Một đôi tay dài kéo nàng vào lòng ngực ấm áp, hắn khẽ thở dài: “Nhớ lại rồi phải không?”
Minh Lan Nhược nắm chặt vạt áo của Thương Kiều, cả khuôn mặt vùi vào trong lòng hắn, không nói một lời, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Nàng thật ra không phải nhớ lại, mà là cố ý quên đi.
Nàng thật sự có ký ức từ rất sớm, phụ thân cho rằng nàng đã sớm quên nương. Nhưng nhiều năm qua đi nàng vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh mẫu thân ôm nàng vào trong lòng ngực.
Nhưng khi còn nhỏ, khi vừa nhớ tới mẫu thân và những người liên quan đến mẫu thân thì nàng sẽ rất khổ sở, thậm chí còn mắc bệnh nặng.
Ngay cả phụ thân cũng phải chịu đựng dày vò và đau khổ, vì thế nàng đã học cách “cố tình quên đi”
Thương Kiều nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói nhỏ: “Năm đó, khi trưởng tỷ mới sinh nàng, Minh đế đã đưa mẫu tử các người vào cung và giam cầm ở đây.”
Minh Lan Nhược trầm mặc một lúc, hít hít cái mũi, thấp giọng hỏi: “Lúc đó, ông ngoại và cữu cữu đã chết, tại sao bệ hạ vẫn giam cầm mẫu thân và ta làm con tin?”
“Bệ hạ kiêng kị cái gọi là dư nghiệt của Tiêu gia, cũng phải cố kỵ Minh Quốc Công Phủ và dư luận nên mới giam cầm trưởng tỷ ở trong cung, cho đến khi nàng ba tuổi, sức khoẻ của trưởng tỷ đã rất kém thì các ngươi mới được thả về Minh Quốc Công Phủ.”
Hắn dịu dàng ôm nàng ngồi xuống: “Năm đó, nàng chỉ lớn như vậy, ngoài việc thích ở trong lòng ngực trưởng tỷ thì còn thích ôm chặt lấy ta không chịu buông tay.”
Những lời này hắn đã từng nói trước đây nhưng nàng lại không có nhiều cảm giác.
Khi mẫu thân mất đi, nỗi đau của nàng quá lớn khiến nàng không muốn quay lại nhìn vào những ký ức bi thương, như thể chỉ cần không nhìn lại thì sẽ không phải đối mặt với nỗi đau đó.
Nhưng hiện tại, nàng ở chỗ này, nàng cảm thấy như nhẹ nhàng chạm vào những kỷ niệm xưa cũ, lại một lần nữa đối mặt với những ký ức ấm áp đã phai màu.
Trong những năm tháng cũ đã bị chôn vùi, nàng mơ hồ nhớ rõ hình ảnh một thiếu niên mặc áo lam cung nhân ôm một đứa bé miệng dính đầy nước miếng, để nàng cưỡi trên vai rồi xoay tròn.
“Bay nha, Nhược Nhược bay lên …”
“Ha ha… Ha…”
Mẫu thân ngồi bên mỉm cười gọt táo cho bọn họ, lau mồ hôi cho bọn họ, dưới sự giám sát của các cung nhân, lén lút để lại những món ăn ngon cho bọn họ.
Tân đế đăng cơ, bọn họ không được đón tiếp, cuộc sống trở nên khó khăn. Nhưng dưới sự chăm sóc chu toàn của mẫu thân, trong không gian nhỏ bé này, họ vẫn hạnh phúc.
Nhưng, sau đó… đã không có sau đó.
Vào ngày tin tức toàn bộ Tiêu phủ đưa linh cữu về quê an táng, toàn gia đã chết dưới núi đá được truyền đến, mẫu thân đột nhiên hộc máu rơi vào hôn mê.
Cuối cùng chỉ còn lại cảnh tượng tiền giấy và linh phiên bay đầy trời, còn có… mẫu thân nằm trong quan tài mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Cô bé ôm chặt lấy ngực hắn, khóc đến mức như trời đất sụp đổ.
“Nhược Nhược ngoan… Đừng khóc.” Thiếu niên năm đó đã trưởng thành, kiên nhẫn vỗ về cô nương đang rơi lệ trong lòng.
Giống như nàng vẫn là cô bé rúc vào lòng ngực hắn như ngày xưa, sống nương tựa lẫn nhau.
Giọng nói dịu dàng của hắn như làn gió xuyên qua những năm tháng gian nan… xoa dịu đi mọi nỗi đau của nàng.
Hắn kiên nhẫn như thể không có gì quan trọng hơn việc an ủi người ở trong vòng tay của mình vậy.
Minh Lan Nhược tựa vào lồng ngực của hắn hồi lâu mới bình tĩnh lại được cảm xúc hỗn loạn của mình.
“Khó trách trước đây ta không thích ngài, ở bên ngài luôn khiến ta nghĩ đến rất nhiều chuyện buồn.” Minh Lan Nhược dụi đôi mắt to sưng vù của mình, thở dài.
Khi còn rất nhỏ, nàng thường ôm Thương Kiều và khóc khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ thức dậy vào nửa đêm và khóc đòi mẫu thân và “tiểu cữu cữu” rồi nàng sẽ lại bị ốm một hồi.
Dù sao thì trước khi ba tuổi, nàng đã sống một mình với mẫu thân và Thương Kiều ở trong cung mà.
Nhưng lúc đó Thương Kiều đã hầu hạ Hoàng Đế rồi, sao có thể lúc nào gọi cũng đến luôn được.
Phụ thân nàng cũng cảm thấy khó chịu theo. Bởi vì nàng thường xuyên khóc vì nhớ mẫu thân nên về sau ông ấy không cho Thương Kiều đến thăm nàng nữa.
Thời gian trôi qua, nàng từ việc ngày nào cũng mong chờ “tiểu cữu cữu” chuyển sang thàng cảm giác “tiểu cữu cữu” đã bỏ rơi mình.
Có thể coi là… “Vì yêu mà sinh hận”. Từ đó, nàng bắt đầu ghét hắn và không chịu nhớ lại bất cứ điều gì trong quá khứ nữa. Cộng với tình yêu thương của phụ thân và sự trưởng thành của nàng, hai người dần xa cách.
Thương Kiều không hề tức giận khi nghe những gì nàng nói.
Hắn chỉ lấy một chiếc khăn tay, nhúng vào trà, lau mặt cho nàng, cười nhạt nói: “Nàng đúng là đứa nhỏ không có lương tâm mà. Năm đó Quốc Công không cho ta đến gặp nàng thế mà nàng lại có thể trách ta được sao.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nép vào lồng ngực hắn, để hắn chăm sóc nàng. Khi còn nhỏ hắn cũng đã từng chăm sóc nàng như vậy rồi.
“Phụ thân ta có lẽ là sợ ta liên lụy ngài, cũng sợ ngài liên lụy ta. Cho nên sau này rất xa cách với ngài, còn công khai bày tỏ chán ghét ngài nữa.” Nàng nhẹ nhàng thở dài.

Ads
';
Advertisement