Minh Lan Nhược - FULL

Nàng là huyết thống duy nhất còn lại của Tiêu gia nhưng hắn lại là “thân tín” bên cạnh Hoàng Đế, chưởng quản Đông Xưởng chém giết vô số người.
Thương Kiều bình tĩnh nói: “Ta biết, ta cũng không trách Quốc Công gia. Bệ Hạ cũng vui mừng thấy ta và Quốc Công đối địch nhau.”
Mọi người ai cũng đã ở trong triều nhiều năm, cũng rõ tâm ý của Hoàng Đế.
Hoàng Đế sẽ chán ngấy các quan lại kết bè kết phái vì lợi ích cá nhân mà đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống. Nhưng Hoàng Đế lại càng ghét các quan lại đoàn kết hơn cả.
Hoàng Đế cho rằng kể từ đó, các quan lại có thể lừa trên gạt dưới. Hơn cả vậy, họ còn có thể hợp lực để buộc lão ta phải đưa ra những quyết định đi ngược lại lợi ích của mình.
Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Vì sao đêm nay ngài lại dẫn ta tới đây?”
Thương Kiều dừng lại, nheo mắt: “Chắc là để cho nàng biết trước đây nàng nhẫn tâm đến mức nào, nhầm ý tốt của người ta thành lòng lang dạ thú.”
Minh Lan Nhược: “…”
Được rồi, nàng biết mình không có lương tâm khi còn nhỏ rồi mà.
Thương Kiều nhìn biểu cảm như bị nghẹn của nàng, cười nhẹ một tiếng: “Cũng có lúc mà nha đầu miệng lưỡi sắc sảo như nàng không biết nói gì sao.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Ta đưa nàng đến đây để cho trưởng tỷ thấy, tiểu cô nương của tỷ ấy bây giờ đã lớn rồi. Trở thành một cô nương thông minh, tỷ không cần lo lắng về chuyện nàng bị gửi gắm nhầm người.”
“Hừ, mẫu thân ta mà biết được thiếu niên mà bà ấy cứu vào năm đó đang có âm mưu xấu xa với nữ nhi của bà ấy. Sợ rằng bà ấy sẽ từ trong quan tài bước ra để mà đánh chết ngài đó.” Minh Lan Nhược hừ nhẹ một tiếng, nghịch tua mũ của hắn.
Thương Kiều bình tĩnh nói: “Điều này là không thể nào. Ta đã nói với trưởng tỷ rồi. Trưởng tỷ thấy vậy đã rất vui mừng đó. Bà áy đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ngài… Ngài, sẽ không có tâm tư khác lạ với ta vào lúc mà ta mới hai ba tuổi đấy chứ?”
Nếu thật vậy thì có phải biến thái không thế? Hắn đã yêu một tiểu cô nương á? Mẫu thân nàng còn đồng ý nữa sao?
Thương Kiều nhướng mày, nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: “Vậy thì nàng quá đề cao bản thân mình rồi đó!”
Minh Lan Nhược: “…”
Chết tiệt, lời tốt lời xấu gì ngài cũng nói ra hết cả rồi!
Thương Kiều nhìn nàng tức giận nắm lấy tua mũ của hắn, khẽ cười, dùng tay trái giữ cổ tay của nàng lại: “Lúc ta nhận ra bản thân có tâm tư không trong sạch đối với nàng, có lẽ là khi nàng mười ba tuổi…”
Bề ngoài lúc đó, hắn không còn liên lạc nhiều với Minh Lan Nhược và Quốc Công phủ. Nhưng hắn chưa bao giờ ngừng chú ý đến nàng cả.
Trong những ngày lễ và sinh nhật của nàng, hắn luôn gửi cho nàng rất nhiều món quà được chọn lọc kỹ lưỡng.
Nhưng Minh Lan Nhược luôn chế nhạo hắn khi họ gặp nhau. Dù sao thì ban đầu hắn cũng không coi trọng điều đó, suy cho cùng thì nàng cũng là một người khác hoàn toàn so với hắn.
Tiểu cô nương dần lớn lên.
Nhưng vào năm Minh Lan Nhược được mười ba tuổi, Ngọc Môn Quan đại thắng. Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp lần đầu làm chủ soái dẫn quân đi xuất chinh, nhất chiến thành danh.
Khải hoàn hồi triều, các quan lại quyền quý trong thành nhận thánh chỉ, đứng ở cổng thành nghênh đón. Thiếu niên chủ soái oai hùng anh tuấn, cầm ngân thương đầy khí phách, ngựa trắng ngân thương lay động trong gió tây, cả thành được ánh sáng đỏ chiếu rọi!
Minh Lan Nhược đứng ở trên tường thành, khuôn mặt mất hồn mà lại đỏ bừng của nàng rơi thẳng vào mắt của hắn.
Hắn chợt thấy trống trải, dù đang ở địa vị cao và được mọi người vây quanh nhưng hắn vẫn thấy khổ sở.
Hắn khổ sở vô cùng, như thể có thứ gì đó trong lòng sắp bị lấy đi, khiến hắn không thể chịu nổi!
Kể từ giây phút đó, hắn chợt hiểu rằng tiểu cô nương mềm mại dịu dàng đã từng nương tựa vào hắn đã trở thành một thiếu nữ hoài xuân rồi.
Một ngày nào đó, nàng sẽ rời xa hắn hoàn toàn, kết hôn và sinh con, hắn sẽ không còn ở trong cuộc sống của nàng nữa. Và trên thế giới này, chỉ còn hắn lẻ loi một mình nữa mà thôi.
Cũng từ giây phút đó hắn phát hiện ra tình cảm của mình dành cho tiểu cô nương đó đã thay đổi…
Cũng từ ngày đó, nàng đã bắt đầu không kiêng nể gì mà theo đuổi Tần Vương, thể hiện sự ngây thơ mà chân thành của thiếu nữ đang tương tư, hắn cũng thay đổi thái độ đối với nàng.
Hắn nhận thấy rằng nếu hắn chịu đựng, nàng sẽ dần phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Nhưng nếu hắn không còn lịch sự nữa, lấy tư cách trưởng bối để dạy dỗ nàng, khiến tiểu cô nương đó tức giận đến dậm chân. Từ đó hận thấu hắn nhưng nàng vẫn sẽ nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Hắn vô cùng muốn bắt lấy nàng, giữ nàng ở trong thế giới của riêng mình. Muốn đôi mắt to sáng đầy tức giận của nàng chỉ có mình hắn trong chốc lát.
Suy cho cùng thì hắn cũng không bộc lộ hết những suy nghĩ đen tối này với nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng nói mà thôi…
“Tóm lại, khi nàng lớn lên ta đã bắt đầu có suy nghĩ rồi. Hơn nữa Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không phải người tốt, ta muốn thức tỉnh nàng nhưng nàng lại cứng đầu không chịu buông tha. Cứ phải bám theo tên nam nhân dơ bẩn đã có cả đống nữ nhân này cơ.”
Khi hắn xong câu cuối khiến người ta không khỏi có cảm giác hắn là oán phu.
Minh Lan Nhược im lặng, thành thật thú nhận: “Ừm, là do ta mù quáng không nhận ra vàng ra ngọc. Ta không nên thích tên nam nhân dơ bẩn như vậy. Trinh tiết là của hồi môn tốt nhất đối với nam nhân, lần đầu tiên của ngài đã dưa cho ta rồi thì ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với ngài!”
Nàng nhận ra rằng một người nam nhân không tuân theo nam đức của mình thì giống như một lá rau thối vậy!
Khóe mắt Thương Kiều giật giật, trên mặt hiện lên áng hồng: “Nàng…”
Nàng đang cười nhạo hắn ư? Tại sao hắn lại cảm thấy lời nàng nói có gì đó kỳ quái nhỉ. Nhưng hắn lại không nhìn ra được là kì quái ở chỗ nào cả!
Minh Lan Nhược thấy hắn tức giận, khó chịu nhưng lại ngơ ngác, khuôn mặt tuấn mỹ ảm đạm của hắn đỏ bừng, không khỏi bật cười thành tiếng.
Nàng ôm lấy eo hắn, giọng nói lười biếng và mềm mại: “Này, sao ta có thể cười nhạo ngài được chứ? Ta vui mừng còn không kịp nữa là. Đốc chủ đại nhân của ta ơi, sau này đừng tức giận vì những người không liên quan nữa nhé!”
Trọng sinh hai kiếp, bây giờ đầu óc của nàng rất tinh tế minh mẫn, sao mà có thể không hiểu biến hóa tâm trạng của hắn được chứ.
Nàng khẽ thở dài, thầm nghĩ, khó trách nam nhân này vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn như vậy.
Đến tận bây giờ, nàng mới hiểu một phần lời mà Đường lão nói: nàng là nỗi ám ảnh sâu sắc nhất trên đời này của hắn.
Nàng biết hắn cảm thấy không có cảm giác an toàn, cũng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ thay đổi luôn cái tính lo lắng được mất của hắn. Cứ từ từ thay đổi cũng tốt rồi.
Thương Kiều chậm rãi “Ừm” một tiếng, không tự chủ được mà ôm chặt lấy người trong lòng, như sợ người đó bỏ chạy vậy.

Ads
';
Advertisement