Minh Lan Nhược - FULL

Bàn tay nhỏ của nàng mềm mại ấm áp tinh tế, trên ngón tay còn có vết chai, khi sờ lên vùng vết thương của hắn ta, vô tình chạm vào cơ thể của hắn ta, khiến cho thân thể Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi cứng lại.
Nhưng hắn ta lại thích khoảng thời gian này, cảm nhận được sự chăm sóc của nàng, giống như trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự là nữ nhân của hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, ánh mắt thâm trầm mà ảo diệu.

Mà trong khe núi, mọi thứ đã xử lý xong, tất cả thi thể biến mất vào hư không, chỉ còn lại máu đỏ tươi đầy đất.
Thiếu niên thanh tú ngân nga điệu hát dân gian Giang Nam, chậm rãi đi qua vùng đất đầy máu đỏ tươi.
Sự hưng phấn và kích thích sau khi giết chóc cần thời gian để dịu lại.
Hắn không muốn hù dọa tiểu nương tử của mình, mặc dù nàng cũng không phải là chưa từng nhìn thấy hắn giết người.
Chỉ là lần này… sự hưng phấn trong cơ thể có hơi vượt quá mức bình thường… là di chứng của việc dùng thuốc điều trị sao?
Hắn nheo đôi mắt hẹp dài lại, đầu lưỡi vô thức chạm nhẹ vào hàm răng, không hiểu sao trong lòng dâng lên một dục vọng quỷ dị.
Cảm nhận được sự bất thường của cơ thể của mình.
Thiếu niên đột nhiên dừng chân lại, như có điều suy nghĩ cúi đầu đưa mắt nhìn phía dưới áo choàng của mình.
Hắn đưa tay chậm rãi kéo thẳng lại vạt áo đang nhô lên của mình, che đậy cẩn thận nhưng lại đột nhiên vui vẻ nở ra nụ cười.
Xem ra tiểu nương tử là thần y, cách nàng dùng để điều trị “Bệnh khó chữa” của hắn rất hiệu quả, hắn lại có phản ứng rồi.
Khóe môi đỏ của hắn cong lên vui vẻ nở nụ cười, vuốt ve chuỗi ngọc phỉ thuý hắn giấu trong cổ tay áo.
Chuyến đi Đông Bắc Cương này, hắn sẽ thu hoạch không ít, muốn cả quyền lẫn người!
Hắn nhẹ nhàng chạy về đoàn xe gần đó, mới vừa đi được mấy bước, đã nhìn thấy cách đó không xa, Đường Lệ Lan và nha hoàn của nàng ta đang bàn tán ở dưới xe.
“Chậc, thật không biết xấu hổ, cho dù là phu thê, cũng không nên vừa lên xe đã cởi y phục của nam nhân, da mặt người phương nam ai cũng dày như vậy sao?”
“Ai nói không phải chứ?”
Tiểu Diễm Tử nheo đôi mắt tối tăm lại.
Cởi y phục?
Khuôn mặt Tiểu Diễm Tử không có một chút biểu cảm nào đi tới.
Đường Lệ Lan vừa nhìn thấy hắn, áo đỏ tung bay, mặt mày như tranh nhưng lại mang một thân lạnh lẽo trong trẻo như người lạ chớ tới gần.
Trái tim ngay lập tức đập mạnh, nàng ta mở miệng gọi hắn dừng lại: “Này… ngươi…”
Thiếu niên làm như không thấy xẹt qua nàng ta, đi về phía xe ngựa.
Đường Lệ Lan bị chọc tức, đưa tay ra nắm lấy ống tay áo hắn: “Ngươi đứng lại, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Nhưng thiếu niên đã đậu trên xe ngựa như chim trắng, giơ tay vén rèm xe lên.
Rèm bị vén lên, gió lạnh thổi vào, Thượng Quan Hoành Nghiệp bị lạnh, đang căm tức muốn nói gì đó: “Làm gì vậy…”
Tiểu Diễm Tử nhìn Minh Lan Nhược đang vươn tay quấn vải bông bên hông cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nhìn từ góc độ của hắn thì giống như Minh Lan Nhược chủ động dựa sát vào nửa người trên rắn chắc gợi cảm của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Gió lạnh như băng cuồn cuộn thổi vào, mang theo mùi máu tanh.
Thượng Quan Hoành Nghiệp gần như có ảo giác ngay rằng sự lạnh lẽo trên bóng người áo đỏ kia hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén muốn cắt rời hắn ta.
Tóc gáy hắn ta dựng thẳng lên, nắm chặt thanh kiếm, cảnh giác nhìn bóng người ngoài cửa xe ngựa.
Thiếu niên tuấn mỹ đứng trên xe ngựa, sắc mặt tái nhợt khó hiểu, một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Nhưng một lát sau, con ngươi lạnh băng của hắn chuyển qua hướng Minh Lan Nhược: “Ta có làm phiền hai vị không?”
Minh Lan Nhược hơi ngẩn người, âm thầm thở dài, không thể để vại giấm nổ tung vào lúc này được.
Vì thế nàng làm như không hề nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn một chút nào, động tác trên tay không dừng lại, thản nhiên nói: “Chuyện đã làm xong rồi thì lên xe đi, ta xem cho ngươi xem có chỗ nào bị thương không.”
Nói xong, nàng lưu loát băng bó vết thương cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, bắt đầu thu dọn hòm thuốc.
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của nàng vang lên, sự lạnh lẽo đáng sợ trên người Tiểu Diễm Tử lại giống như băng gặp lửa, tan chảy ngay lập tức, hắn híp mắt, bước thẳng vào ngồi xuống.
“Ta đã nói rồi mà, nữ nhân ngồi trên xe ngựa kia không biết liêm sỉ dây dưa với nam nhân kìa!”
Nha hoàn Quỳnh Nhi của Đường Lệ Lan nhìn ra ánh mắt của tiểu thư nhà mình vẫn luôn dính trên người thiếu niên kia, bắt đầu châm chọc khiêu khích, hắt nước bẩn lên người Minh Lan Nhược.
“Bốp” Lại một chén trà hung hăng đập ra ngoài, lần này đập lên trên trán Quỳnh Nhi.
Quỳnh Nhi kêu thê thảm một tiếng, che trán khóc thành tiếng.
“Ngươi!” Đường Lệ Lan phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Diễm Tử.
Nhưng lại thấy hắn phủi phủi ống tay áo, lạnh lùng nói: “Còn dám nói năng lỗ mãng với tỷ tỷ, lần sau sẽ cắt miệng của ngươi!”
Hắn rất buồn phiền, một bụng tức giận không có chỗ để phát tiết, lại còn có thứ ngu xuẩn tự đưa đến cửa.
Ngoại hình âm ngoan lạnh lùng của thiếu niên càng làm lộ ra sự mê hoặc người khác, khiến lòng Đường Lệ Lan run lên, không ngờ lại lại thu lại cái vẻ kiêu ngạo, ấp úng nói: “Bọn ta cũng không biết nàng là tỷ tỷ của ngươi mà.”
Tỷ tỷ sao?
Hóa ra là tỷ tỷ của hắn, chẳng trách hắn bảo vệ nữ nhân kia như vậy, vậy thì… bỏ qua vậy.
Minh Lan Nhược còn cảm nhận được rõ ràng ý thù địch trên người Đường Lệ Lan đối với nàng vậy mà đã biến mất quá nửa.
Nàng nhàn nhạt liếc nhìn Đường Lệ Lan, nữ nhân này không phải thật sự nhất kiến chung tình với gương mặt giả kia của Tiểu Diễm Tử rồi đấy chứ?
“Cảnh Minh, mời Đường tiểu thư và nha hoàn của nàng ta đến xe ngựa phía sau nghỉ ngơi, băng bó cho nha hoàn đó một chút.”
Cảnh Minh ngay lập tức tiến lên, lạnh mặt nói: “Mời, Đường tiểu thư.”
Đường Lệ Lan lại đảo tròng mắt, nói: “Không, ta muốn ngồi chiếc xe ngựa này!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh một tiếng, lười biếng duỗi đôi chân dài ra: “A, vì sao phải cho ngươi ngồi!”
Đường Lệ Lan bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta đảo quanh, không ngờ lại ngẩn người.
Đáy lòng nàng ta tức giận, mình ở Đông Bắc Cương lúc nào cũng có các nam nhân đỡ nàng ta, cũng là một mỹ nhân có tiếng, mắt của những tên nam nhân phía nam này bị mù rồi sao, không ngờ lại đối xử với nàng ta như vậy?
Tiểu Diễm Tử đột nhiên nhíu mày một cái, thấp giọng lên tiếng: “Tỷ tỷ, ta không thoải mái.”
Minh Lan Nhược kinh sợ, ngay lập tức nhìn về phía Đường Lệ Lan không chút khách khí: “Đường tiểu thư, ta phải khám bệnh cho Tiểu Diễm Tử, nếu như ngươi không muốn đến ngồi chiếc xe ngựa phía sau thì cưỡi ngựa đi.”

Ads
';
Advertisement