Minh Lan Nhược - FULL

Nàng đóng cửa xe lại, Cảnh Minh đưa tay ra mạnh mẽ kéo Đường Lệ Lan không tình nguyện rời đi.
Minh Lan Nhược nhìn về phía Tiểu Diễm Tử, đưa tay sờ mạch của hắn, lo lắng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Tiểu Diễm Tử đưa tay ra, thản nhiên nói: “Mu bàn tay ta bị cứa rách rồi.”
Minh Lan Nhược nâng mu bàn tay thon dài trắng nõn của hắn lên nhìn, bên trên có một vết máu dài nhỏ, giống như mới bị rạch, vết máu đã đông lại.
“Ha, ai da, thảm quá đi, nếu Chỉ huy Đồng Tri đại nhân mà còn không trị thương thì vết thương này sẽ lành lại mất, đây là tự móng tay ngươi rạch ra đấy à?” Thượng Quan Hoành Nghiệp không kìm được cười rộ lên.
Tiểu Diễm Tử không nói gì, âm trầm liếc hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Sao cứ có cảm giác như bị rắn độc chú ý đến vậy?
Minh Lan Nhược lại cẩn thận dè dặt lấy nước thuốc và miếng vải bông được cắt thành miếng nhỏ lau sạch giúp hắn: “Sao lại bất cẩn như vậy.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự coi hắn thành đệ đệ ruột của ngươi đấy à?”
Dịu dàng cẩn thận như vậy, khiến cho người ta thật sự nhìn không thuận mắt.
Tiểu Diễm Tử lại xoa xoa mi tâm: “Tỷ tỷ, ta say máu.”
Nói xong, hắn dứt khoát nằm xuống, gối đầu lên đùi Minh Lan Nhược, đôi mắt to tràn đầy khiêu khích nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược: “…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Cái cớ này, thật sự là giả quá rồi đấy!
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa mới muốn mở miệng châm chọc, đã thấy Minh Lan Nhược mặc dù biểu cảm quái dị nhưng nàng không đẩy tên thái giám thiếu niên kia ra, mà chỉ ho nhẹ một tiếng: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, tự mình đi dặn dò Cảnh Minh ở ngoài cửa sổ xử lý người bị thương như thế nào, để tiểu tử kia nằm ở trên đùi nàng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp rất căm tức nhưng lại cảm thấy quen mắt khó hiểu.
Thái giám thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hắn ta… cũng muốn nằm…
Phù! Hắn ta nghĩ cái rắm!
Đợi đến khi tất cả mọi người đã thu dọn xong, đoàn xe lại lần nữa xuất phát đi về phía thành Hắc Liêu.
Đoạn đường còn lại cũng xem như yên ổn, ngoại trừ việc Đường Lệ Lan không hài lòng với chuyện mình ngồi ở xe ngựa phía sau, vẫn muốn Tiểu Diễm Tử đi cùng nàng ta.
Đương nhiên, Minh Lan Nhược sẽ không đồng ý, người của cả đoàn xe cũng lười để ý đến nàng ta.
Lúc sắp đến thành Hắc Liêu, Đường Lệ Lan rất nhiệt tình mời cả đoàn người bọn họ đến thành Hắc Liêu, bày tỏ nàng ta sẽ nhiệt tình chiêu đãi “ân nhân cứu mạng” vào phủ ăn ở.
Chuyện đi thẳng vào sâu trong doanh trại địch như thế này, Thượng Quan Hoành Nghiệp và nàng, Tiểu Diễm Tử thương lượng một phen, cùng đồng ý.
Tuy đã có tâm lý chuẩn bị nhưng nhìn thấy chỗ ở của tri phủ chiếm diện tích cực lớn, còn lớn hơn cả phủ Tần Vương của Thượng Quan Hoành Nghiệp, mọi người vẫn không kìm được mà giật mình.
Đó là một tòa kiến trúc cực lớn giống như thành trì lầu gác, tường dày gần như tường thành, có trạm giác hình tháp, có cơ quan, có hàng rào sắt và cánh cửa sổ, bên ngoài còn có cửa sổ sắt, có lỗ kiếm mâu…
Dày dặn kiên cố, không sợ đạo tặc đục tường hoặc sử dụng hỏa công.
“Cái này… giống như một căn cứ quân sự!” Thượng Quan Hoành Nghiệp buồn bực, sao lại có người làm một cái thành bên trong thành Hắc Liêu vậy chứ?
Đường Lệ Lan luôn có thêm vài phần kiên nhẫn đối với nam tử trông đẹp đẽ.
Nàng ta kiêu ngạo cười nói: “Thành Hắc Liêu chiếm diện tích rộng lớn, phía Bắc có người Bắc Kim đến xâm phạm, nơi này lại nhiều sơn tặc, vì vậy để chống lại kẻ địch, phụ thân đã cố ý kiến tạo phủ đệ vững như thành đồng.”
Ánh mắt tinh anh của Minh Lan Nhược lóe lên, liếc nhìn nhau một cái với Tiểu Diễm Tử.
Chỉ sợ không phải là để chống lại người Bắc Kim và sơn tặc xâm phạm đâu, mà là thành Thổ Hoàng mà tri phủ Hắc Liêu chiếm cứ.
“Đoàn xe vận chuyển hàng hóa của bọn ta không dễ tiến vào phủ đệ của tri phủ đại nhân, trước tiên cứ để những người khác đến khách điếm trước đi.” Minh Lan Nhược làm theo kế hoạch ban đầu, nháy mắt với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn ta khoát tay, ý bảo mọi người mang theo đoàn xe rời đi, đến khách điếm trong thành, chỉ để lại bốn năm người có võ công tốt nhất Lăng Ba, Trần Ninh, Cảnh Minh.
Đường Lệ Lan vốn dĩ cũng không thể đem nhiều người như vậy vào phủ, thấy bọn họ thức thời, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt nói: “Mời các vị, ta dẫn các ngươi mở mang tầm mắt về phủ đệ của bọn ta.”
Vòng qua cửa có trọng binh canh gác, đoàn người tiến vào trong phủ.

Kinh thành
Biệt quán của Thái tử
“Thái tử điện hạ.” Hai y giả dùng vải trắng bịt miệng miễng đi từ trong một gian phòng ra, trên tay còn dính máu và chất nhầy, cùng với nước thuốc kỳ lạ.
Thượng Quan Vũ thản nhiên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vết thương trên ngực mặc dù sâu nhưng có thể dùng thuốc áp xuống được nhưng nỗi khổ thay da, sợ rằng nữ tử kia không chịu đựng nổi.” Một y giả có khẩu âm của vùng khác nói.
Lời vừa nói xong, chợt nghe thấy nữ tử bên trong thống khổ gào thét chói tai: “A a a a… Ta không muốn sống nữa… không sống nữa! Cho ta chết đi!”
Trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Thượng Quan Vũ lóe lên vẻ chán ghét: “Hơn nữa ngày nào cũng hét lên như vậy sao?”
“Đúng vậy, nàng sẽ luôn muốn gãi da thịt của mình, chỉ sợ rằng cứ tiếp tục như vậy… tâm huyết của ta sẽ bị uổng phí hết.” Y giả có khẩu âm của vùng khác nhíu mày.
Thượng Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, đi vào trong phòng, cách một tấm rèm, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân bị khóa ở trên giường, đang liều mạng giãy dụa.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết rất dễ dàng nhưng ngươi muốn nhìn Minh Lan Nhược nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tình chàng ý thiếp với Cửu Thiên Tuế sao?”
Nữ nhân ngay lập tức yên tĩnh lại, sau đó gào thét mãnh liệt như bọn dã thú: “Không… tuyệt đối không!”
Thượng Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Nếu vậy thì ngươi phải chịu đựng được cơn đau đớn mới có thể tái sinh từ tuyệt cảnh nhưng không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.”
Nữ nhân đằng sau bức rèm vừa nghe thấy hai chữ “tái sinh” thì cả cơ thể đã trở nên run rẩy, cuối cùng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn tột cùng nhưng không còn sức để hét lên nữa.
Đúng vậy, nàng ta phải được tái sinh một lần nữa, phải chịu đựng… Tái sinh từ tuyệt cảnh là minh chứng cho sự ưu ái của ông trời, cho thấy nàng ta không phải là người dễ chết.
Nàng ta phải khiến cho những kẻ đã phản bội mình phải trả một cái giá đau đớn hơn cả cái chết!
Thượng Quan Vũ quay người rời khỏi phòng.

Ads
';
Advertisement