Minh Lan Nhược - FULL

Y giả có khẩu âm dị vực thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là Thái Tử điện hạ có cách nhưng… Thương tích trên cơ thể nữ nhân này quá nghiêm trọng, không thể hồi phục nhanh được.”
Thượng Quan Vũ không để ý, hừ lạnh một tiếng: “Lá bài tẩy này, bản Thái tử không vội dùng, để nàng ta hồi phục rồi nói sau, dùng một “lưỡi dao cùn” để đối phó với nhân vật lợi hại như Thương Kiều thì có ích gì chứ.”
Tất nhiên là cần phải mài sắc “lưỡi dao”, tẩm độc vào nó trước khi có thể đâm thẳng vào cơ thể Thương Kiều, khiến đối phương chết chỉ trong một dao.
Y giả dị vực kia gật đầu, bước vào căn phòng với trợ thủ một lần nữa, không biết đã sử dụng thuốc và phương pháp gì mà tiếng rên rỉ đau đớn của nữ nhân đó lại vang vọng trong căn phòng.
Nhưng lần này nàng ta không còn hét lên muốn chết nữa.
Thượng Quan Vũ hài lòng dẫn theo phụ tá của mình rời đi.
Một ông lão râu tóc bạc phơ đi theo sau cau mày hỏi: “Thái Tử điện hạ, sao ngài phải tốn công tốn sức cứu nữ nhân này, chỉ cần giữ cho nàng ta một hơi thở, để nàng ta đứng trước mặt bệ hạ vạch trần gian tình giữa Minh phi và Thương Kiều, thế chẳng phải là tốt rồi sao?
Nếu bệ hạ biết giữa bọn họ có tư tình, chắc chắn sẽ rất tức giận, không còn tin tưởng Cửu Thiên Tuế nữa!”
Ai có thể ngờ rằng giữa cữu cữu và cháu gái ngoại lại có mối quan hệ tình cảm như vậy, hơn nữa một người là quý nữ đã tái giá lần hai với hoàng tử, còn một người là Thái Giám không rõ nguồn gốc.
Đúng thật là một chuyện xấu chưa từng nghe thấy!
“Hừ, lão Từ, nếu vị Cửu Thiên Tuế kia dễ bị lật đổ như vậy thì ngươi nghĩ xem bằng cách nào mà hắn có thể đứng vững giữa triều đình và quần thần gần hai mươi năm, còn có thể leo lên vị trí dưới một người trên vạn người như vậy?” Thượng Quan Vũ cười nhạo.
Trên thế gian này người không thể xem thường nhất chính là vị Đốc chủ Đông Xưởng kia, từ một tiểu thái giám ở dưới tầng lớp hạ đẳng vươn lên có được tước hiệu “Cửu Thiên Tuế”, một danh hiệu cấm kỵ như vậy mà Hoàng đế lại không kiêng dè gì.
Thượng Quan Vũ thản nhiên bẻ gãy một cành trúc trong vườn: “Nếu chỉ đánh thì rắn sẽ không chết mà nó sẽ quay lại cắn người, cho nên phải đánh một đòn chí mạng, chặt đứt đường sống của Thương Kiều, nếu không thì thà không ra tay.”
“Điện hạ, ngài đúng là có sức nhẫn nhịn.” Lão Từ vuốt râu cảm thán, tiện thể tâng bốc Thái Tử gia một câu.
Trong mắt Thượng Quan Vũ lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Đúng vậy, nếu Cô không thể nhẫn nhịn nổi thì có lẽ đã chết từ lâu rồi.”
Mẫu hậu của hắn ta mất vì bị áp lực tâm lý từ Chu quý phi khi hắn ta chỉ mới khoảng mười ba. Mười bốn tuổi, lúc đó hắn ta đã nhận ra gia tộc mẫu thân mình không mạnh bằng gia tộc của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Mặc dù Thái Hậu đã che chở cho hắn ta, khiến cho Chu quý phi dù có lên ngôi cũng không thể giết được hắn ta nhưng hắn ta lại bị trói buộc ở khắp mọi nơi, phụ hoàng cũng không thích hắn ta.
Không thể nhẫn nhịn và chưa đủ tàn nhẫn thì không thể ngồi vững được vị trí Thái Tử này, vị trí Thái tử này là của hắn ta, mẫu hậu hắn ta mới là nguyên hậu, không ai được phép cướp đi ngôi vị Hoàng Đế của hắn ta!
“Điện hạ không vội sử dụng nữ nhân trong phòng nhưng nàng ta có thật sự đáng tin hay không, đừng để đến lúc ngài cứu sống nàng ta mà nàng ta lại phản bội ngài, dù sao nàng ta cũng có tình cảm sâu đậm với vị Đốc chủ Đông Xưởng đó….”
Lão Từ cân nhắc một chút, không nói hết câu.
Thượng Quan Vũ cười khẩy: “Nàng ta có thể nói cho Cô biết Thương Kiều và Minh Lan Nhược có tư tình, hơn nữa nàng ta lại suýt chết trong tay bọn họ, làm sao nàng ta có thể phản bội Cô được, sự ghen tuông của nữ nhân chính là con dao găm độc ác nhất trên thế gian này, sớm muộn gì cũng sẽ đâm xuyên trái tim của Thương Kiều.”
Hắn ta có thể nhìn ra được nữ nhân đó còn giấu diếm điều gì hoặc còn có bí mật gì chưa nói hết.
Nhưng không sao cả, sự thù hận thấu xương của nữ nhân đó không thể là giả được.
“Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa Đốc chủ Đông Xưởng và đại tiểu thư Minh gia kia vẫn là cữu cữu và cháu gái ngoại, thật khiến người ta ghê tởm.”
Lão Từ ghét bỏ hừ lạnh.
Lúc đầu, bọn họ muốn lôi kéo Minh Lan Nhược vì nghĩ rằng nàng là người thân duy nhất được Thương Kiều coi trọng.
Ai ngờ lại là loại tình “thân” như vậy, trái với luân thường đạo lý.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao, đại tiểu thư Minh gia có thể vì say rượu mà đánh mất trinh tiết vào tay một nam nhân xa lạ để rồi sinh ra đứa con hoang, mất đi vị trí Thái Tử phi.
Có thể thấy đó là một kẻ không biết liêm sỉ, lăng nhăng, nên cũng không lạ gì khi nàng ở cùng Thương Kiều, một thái giám hoạn quan.
Ai ngờ, Thượng Quan Vũ lại cười đầy ẩn ý: “Ha ha, có thể thấy Minh Lan Nhược chắc chắn có điểm đặc biệt, nếu không làm sao có thể khiến cho người cao ngạo như Cửu Thiên Tuế không kiềm chế được mà leo lên giường nàng.”
Hắn ta ngừng lại một chút: “Còn cả tên đệ đệ kiêu ngạo của Cô, trước đây hoàn toàn không để ý đến nàng, vậy mà giờ đây lại tốn hết công sức để có được nàng.”
Khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của Thượng Quan Vũ lộ ra một biểu cảm kỳ quái, đột nhiên hắn ta nắm chặt bàn tay, bóp nát lá trúc trong tay, ép nhựa ra đầy cả lòng bàn tay.
“Minh Lan Nhược là một nữ nhân đặc biệt, nàng thực sự rất phù hợp để đưa vào cung làm chiến lợi phẩm cho cuộc chiến tranh giành quyền lực, mỗi lần lâm hạnh nàng, Cô có thể nhớ lại những lần giẫm đạp kẻ thù, từng người từng người một dưới chân rồi nghiền nát đầu của bọn họ.”
Minh Lan Nhược đã từng từ chối hắn ta hết lần này đến lần khác, hắn ta chính là kẻ thù ở trong mắt nàng.
Cuối cùng khi rơi vào tay hắn ta, chắc chắn nàng sẽ rất đau khổ nhưng vẫn phải cam chịu chấp nhận hắn ta.
Hắn ta thích kẻ thù của mình sống trong đau khổ và nhục nhã, đó cũng là động lực để hắn ta lên ngôi.
Lão Từ nghe thấy Thái Tử của mình còn có ý định sau này sẽ đưa nữ nhân lăng nhăng như Minh phi vào trong hậu cung, trong lòng cảm thấy hoàn toàn không đồng ý.
Nhưng ông ta cũng biết mình không thể thuyết phục được Thái Tử gia, thôi quên đi, cũng chỉ là Thái Tử gia muốn thu thập một chiến lợi phẩm mà thôi, hơn nữa, bây giờ còn chưa thành hiện thực.
Ngay khi Cửu Thiên Tuế vừa chết, nữ nhân đó có thể trở thành mối đe dọa gì được, cùng lắm sau này chém một đao là xong.

Ads
';
Advertisement