“Điện hạ, lần này Tần vương dẫn người đi đến biên giới phía Đông, tính toán thời gian chắc là cũng sắp đến Hắc Liêu thành rồi, có cần bảo tri phủ Hắc Liêu thành…” Lão Từ làm ra động tác cắt cổ.
Thượng Quan Vũ và Thượng Quan Hoành Nghiệp có đôi mắt phượng dài giống nhau: “Đương nhiên, Hắc Liêu thành là một nơi đặc biệt tốt, cướp bóc nghiêm trọng, nếu đệ đệ của Cô không thể sống sót trở về cũng là điều hiển nhiên mà thôi.”
Vừa nói, hắn vừa nhỏ giọng cười sảng khoái.
Thương Kiều đi về phía nam, Thượng Quan Hoành Nghiệp đi về phía bắc, hắn ta sẽ cố gắng mở đường cho bọn họ xuống địa ngục.
Hai người này, ai chết, hay ai tàn phế, cũng toàn là chuyện tốt.
Hắn ta vừa đi đến tiền viện thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo và mềm mại của một nữ nhân.
“Sao mà điện hạ còn chưa ra?”
“Xin Thái Tử phi nương nương chờ một chút, điện hạ sẽ ra ngay.” Cung nhân cung kính nói.
Lúc Thượng Quan Vũ vừa bước ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt dẫn theo thị nữ đứng ngoài cửa, mái tóc đen như mây, bên tóc cài vài bông hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt, càng làm cho đôi mày và đôi mắt của nàng ta thêm thanh tú tao nhã.
“Không phải Cô đã bảo Thái Tử phi đi dạo rồi sao, sao lúc này lại chờ đến sốt ruột rồi?” Thượng Quan Vũ nhướng mày, cười nhã nhặn bước tới.
Khi Minh Nguyệt Oánh nhìn thấy hắn ta, nàng ta hơi cúi mặt xuống, uyển chuyển hành lễ: “Điện hạ, thiếp thân đã mua một số dược liệu có thể dùng để chế thuốc.”
Thượng Quan Vũ nắm tay nàng ta cười nói: “Vậy chúng ta hồi cung, hay là đến thăm Quốc Công phu nhân?”
Minh Nguyệt Oánh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ không dám tin: “Điện hạ, thiếp thân… Thiếp thân…Thật sự có thể?”
Thượng Quan Vũ ra hiệu cho người chuẩn bị xe ngựa, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể, Cô đã lặng lẽ đưa nàng ra ngoài, chính là vì muốn để cho nàng đi thăm Quốc Công phu nhân, nghe nói Quốc Công phu nhân bệnh rồi.”
Minh Nguyệt Oánh hạ tầm mắt xuống, trong mắt lóe lên ý lạnh, chẳng phải hắn ta chỉ muốn lợi dụng thân phận Quốc Công phu nhân của mẫu thân nàng ta, để lôi kéo các thế gia sao?
Trước khi Minh Lan Nhược rời đi đã cho người âm thầm đưa tin cho nàng ta rồi, đoán rằng Thượng Quan Vũ đoán rằng việc Thái Tử đồng ý dỡ bỏ lệnh giam cấm của nàng ta chắc chắn không chỉ để nàng ta làm ấm giường và chữa bệnh ngứa cho hắn ta.
Nhưng trên mặt nàng ta vẫn làm ra vẻ u sầu và căm phẫn: “Nếu không phải vì Minh Lan Nhược thì làm sao mà mẫu thân thiếp có thể bị ép đến mức sinh bệnh, thiếp thân tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!”
Thượng Quan Vũ nhìn dáng vẻ căm phẫn của nàng ta, mỉm cười: “Yên tâm, nàng sẽ có cơ hội báo thù, đừng lo lắng, tương lai còn dài.”
Minh Nguyệt Oánh phát hiện hắn ta đã vô tình liếc nhìn sâu vào trong biệt viện, rõ ràng là trong biệt viện có thứ gì đó khiến hắn ta rất hài lòng, hơn nữa còn có liên quan đến Minh Lan Nhược.
Ở trong cung nhiều năm, Thái Tử phi như nàng ta cũng đã học được cách để ý đến những biểu cảm nhỏ nhặt của người khác.
Minh Nguyệt Oánh chỉ lẳng lặng nhìn sâu vào trong biệt viện, dường như trước đó nàng ta đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của một nữ nhân.
Thượng Quan Vũ đang giấu một nữ nhân nào ở sâu trong biệt viện này có thể dùng để đối phó với Minh Lan Nhược sao?
Nếu như vậy thì nàng ta cần tìm một cơ hội truyền tin tức này cho người của Minh Lan Nhược.
“Đang nhìn gì vậy?” Giọng cười lạnh băng của Thượng Quan Vũ đột nhiên vang lên bên tai nàng ta.
Minh Nguyệt Oánh giật mình, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ phụ hoàng vẫn còn cấm thiếp không được rời khỏi phòng, mà điện hạ lại mạo hiểm dẫn thiếp thân ra biệt viện giải sầu… Sau này có lẽ không nên như vậy nữa, lỡ như làm người biết thì sẽ bất lợi cho điện hạ.”
Nói xong, nàng ta bụp mặt lại giống như rất khổ sở.
“Chuyện nhỏ mà thôi, Thái Tử Phi đáng giá được như vậy.” Thượng Quan Vũ mỉm cười, đưa tay kéo nàng ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Thượng Quan Vũ dẫn nàng ta vào xe ngựa ngồi xuống, đưa tay kéo nàng ta vào trong lòng mình: “Chúng ta là phu thê, chỉ cần Thái Tử Phi nghe lời, Cô đương nhiên sẽ thương tiếc nàng, mạo hiểm một chút không tính là gì.”
Minh Nguyệt Oánh cứng đờ, tay hắn ta đã với vào vạt áo, tùy ý đùa bỡn xoa bóp.
Thái độ vừa tùy tiện vừa thô lỗ, hoàn toàn không giống như đang đối xử với thê tử mà như đang đối xử với món đồ chơi hay kỹ nữ, hoàn toàn trái ngược với những lời mật ngọt mà hắn ta nói.
Minh Lan Nhược đã từng nói, Thượng Quan Vũ là một nam nhân vì lợi ích của bản thân.
Minh Đế đã chán ghét Thái Tử Phi là nàng ta, dự định sẽ phế bỏ vị trí Thái Tử Phi của nàng ta trong hai năm tới, sau đó diệt trừ nàng ta rồi lập một Phi mới cho Thái Tử.
Thượng Quan Vũ tuyệt đối sẽ không kháng lại ý chỉ của phụ hoàng về những chuyện “nhỏ nhặt” như vậy.
Nếu không thì tại sao mấy ngày nay mỗi lần lâm hạnh xong, hắn ta sẽ nhìn mình uống tránh thai hoàn, còn đối xử với mình như một món đồ chơi?
Trước kia, mỗi khi Thái Tử lâm hạnh nàng ta luôn ở trong cung điện, còn phải tắm gội và có cung nhân ghi chép lại, hiện giờ…
Minh Nguyệt Oánh bị Thái Tử ấn đầu xuống, vạt váy áo bị kéo lên cao, nàng ta nhắm mắt lại, mặt bị ép chặt xuống sàn xe ngựa, cắn răng chịu đựng nhục nhã khi bị nam nhân lâm hạnh trong xe ngựa.
Nàng ta lúc này vô cùng tỉnh táo.
Những gì Thượng Quan Vũ hiện tại cho nàng ta, việc lén lút đưa nàng ta ra ngoài, làm như đã phục hồi đãi ngộ của Thái tử phi chỉ là vì nàng ta vẫn còn giá trị sử dụng mà thôi.
Nhưng giờ đây, nàng ta chỉ muốn sống sót, muốn thoát khỏi tình cảnh này.
Minh Nguyệt Oánh cắn môi, ánh mắt đỏ ngầu, cố gắng bịt chặt miệng để không phát ra tiếng nức nở nhục nhã.
Cố gắng làm mình nhớ kỹ từng cành cây, ngọn cỏ và vị trí thủ vệ trong biệt viện của Thái tử, dời đi lực chú ý của mình.
Nàng ta năm đó hận sai người, rơi vào tình cảnh hiện tại cũng không thể trách ai khác.
Nhưng nàng ta không muốn chết lặng lẽ, bị vứt vào một cái giếng hoang nào đó trong cung.
Vì vậy, nàng ta cần phải có giá trị với Minh Lan Nhược.
Nữ nhân kia… ít nhất chưa từng làm nhục nàng ta.
Thượng Quan Vũ nhìn nữ nhân dưới thân trước đây luôn giữ vẻ kiêu ngạo nay lại cố nhịn khuất nhục và nước mắt quỳ gối như một con chó để mặc mình lâm hạnh.
Trong mắt hắn ta hiện lên nét thoả mãn tàn nhẫn.
Đã từng là tài nữ đệ nhất Kinh Thành thì thế nào, dám làm trái ý và phản bội hắn ta, làm mất đích tử của hắn ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất