Minh Lan Nhược - FULL

Đêm hôm đó tên khốn kiếp này đã điểm huyệt đạo của hắn ta, cho người nhét hắn ta trở về phòng, làm hắn ta khó chịu cả đêm, hắn ta vẫn còn chưa tính sổ, bây giờ còn dám đến đây khiêu khích!
“Điện hạ, xin ngài đi về trước đi!” Minh Lan Nhược nhìn hai người lại bắt đầu giằng co công kích một cách vô nghĩa, không kìm được mà cất cao giọng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe được giọng nói của nàng, khuôn mặt đen lại: “Quản tốt tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh nàng đi, lần sau còn dám phạm thượng, bản vương sẽ không tha cho hắn!”
Nói xong, hắn ta phất tay áo bỏ đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tiểu Diễm Tử mặt mày u ám, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Tiểu nương nương, ngài và Tần Vương điện hạ đang lén lút làm gì vậy, tại sao ngày càng thân cận với hắn ta, ngài còn nhớ rằng Thiên Tuế gia không thích ngài và hắn ta ở cùng nhau không?”
Mỗi lần hắn nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau là lại không kìm được muốn giết chết Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Có phải ngươi quá rảnh rỗi không?”
Tiểu Diễm Tử ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Thiên Tuế gia nhà ngươi đã sai bảo ngươi đến hầu hạ ta, bây giờ ta vừa mệt vừa đói, đến đây rót trà, rửa mặt, bóp vai cho ta!” Nàng điềm nhiên ra lệnh.
Tiểu Diễm Tử cố nén cơn giận nhưng vẫn xụ mặt xoay người đi ra cửa ra lệnh cho người ở bên ngoài: “Mang bữa tối của nương nương vào đây!”
Sau đó, hắn đi đến bên cạnh nàng, bưng nước đến, mặt lạnh giặt khăn cho nàng, rửa tay, lau mặt cho nàng.
Sau đó hắn lại xụ mặt xuống bóp vai cho nàng, động tác vô thức chu đáo cẩn thận, hoàn toàn là phong cách hầu hạ của người trong cung.
Tiểu Tề Tử ẩn thân ở ngoài cửa, khi người bên dưới đưa thức ăn vào, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng này qua khe cửa, vị tiểu nương nương kia tỏ vẻ thoải mái hưởng thụ, chỉ thiếu mỗi vẫy cái đuôi.
Hắn ta lặng lẽ thở dài…
Đúng như dự đoán, hắn ta đã biết gia là xẻng hốt phân, miệng nói không cần nhưng thực tế là rất muốn.
Ngày Gia dọn phân đổ bô cho tiểu nương nương đã không còn xa nữa.
Nhưng ở trong phòng, rõ ràng là sự yên tĩnh trước cơn bão, cơn giận của gia vẫn chưa nguôi, tiểu nương nương còn dám ra lệnh hắn như vậy, đúng là không sợ chết.
Cũng không sợ lửa trong người gia càng cháy mạnh, đốt trọc đầu nàng sao?
Đồ ăn được dọn lên bàn, Minh Lan Nhược yên tâm thoải mãi đi đến ngồi xuống, cầm bát đũa ăn từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.
Thuận thế còn….
“Cá, gỡ xương.”
“Thịt bò dai quá, xé nhỏ ra chút.”
“Canh nhiều quá, uống nhiều sẽ bị đầy bụng, ngươi không biết sao?”
“Con cá này xấu quá, ảnh hưởng đến khẩu vị, đổi một con khác…”
Tiểu Diễm Tử không ngừng động tác, sắc mặt càng lúc càng khó coi, một đôi mắt đen lạnh lẽo như hai con dao cắt những miếng thịt của Minh Lan Nhược vào nồi.
Minh Lan Nhược làm như không nhìn thấy, tiếp tục kén chọn ra lệnh cho hắn làm cái này làm cái kia.
Ăn một bữa cơm, âm khí trên người Tiểu Diễm Tử dường như có thể lan tỏa khắp cả căn phòng, gần như hiện hình, nuốt chửng cả mỹ nhân ngồi bên bàn.
Mà nàng thì đã ăn no căng cả bụng, còn cầm khăn lụa che miệng, ưu nhã khẽ ợ hơi một tiếng: “Ợ, hình như có chút khó tiêu, đỡ ta đi dạo trong sân một chút đi, rồi xoa bóp huyệt đạo cho ta.”
Khuôn mặt Tiểu Diễm Tử âm trầm như thể có thể nhỏ nước: “Vâng.”
Thế là Minh Lan Nhược đặt tay lên trên cánh tay của hắn, giống như lão phật gia vịn tay tiểu thái giám, đi tản bộ quanh sân.
“Tiểu Diễm Tử, ngươi nhìn kìa, hoa trong sân khách điếm đã nở rồi, không biết hôm qua Thiên Tuế Gia nhà ngươi có để són nước tiểu không, thân thể của hắn không tốt, cho hắn dùng những vị thuốc kia dễ làm cho hắn bị tiểu dắt tiểu són.”
Mỹ nhân trong sân làm bộ làm tịch vuốt tóc mai, điệu bộ đầy vẻ u sầu, nói toàn những lời khiến người ta nghe xong chỉ muốn bóp chết nàng.
Tiểu thái giám mỹ mạo bên cạnh xụ mặt xuống, rít qua kẽ răng nói: “Tiểu nương nương nhớ nhầm rồi, Thiên Tuế Gia không bị bệnh như ngài nói, ngài cứ ngắm hoa đi, đừng nói linh tinh nữa.”
“A.” Mỹ nhân kia cảm thán: “Ta quên mất, Thiên Tuế Gia nhà ngươi thân thế không tốt, đầu óc cũng không tốt, hay bị bệnh điên.”
Những bóng người của Đông Xưởng đang ẩn nấp trong sân ngoan ngoãn trốn ra xa một chút, không dám nhìn, không dám nghe, sợ rằng lần sau bởi vì bước chân trái vào Đông Xưởng đã bị Đốc Chủ giết chết.
Duy chỉ có Tiểu Tề Tử hầu hạ bên cạnh là không thể rời đi, dẫn theo hai người giống như chim cút, ẩn mình trong các góc tối, mắt co giật dữ dội, ước gì mình bị điếc.
Hôm nay tiểu nương nương bị điên rồi, cái gì cũng dám nói, hết lần này đến lần khác động chạm đến ranh giới cuối cùng của Thiên Tuế Gia, liên tục khiêu khích nhảy múa, ngay cả Hoàng Đế cũng không dám làm như vậy.
“Vậy thì sao?” Tiểu Diễm Tử đột nhiên dừng bước chân lại, không chút biểu cảm nhìn nàng, nơi đáy mắt bùng lên ngọn lửa lạnh lẽo: “Cho nên hiện tại tiểu nương nương đã bắt đầu ghét bỏ đốc chủ rồi sao?”
Vậy nên hiện tại nàng phát hiện Thượng Quan Hoành Nghiệp tốt hơn hắn sao?
Minh Lan Nhược hơi nghiêng mặt lại, cười nhạt: “Nên đi tắm rồi, Tiểu Diễm Tử, chuẩn bị nước đi, không phải ngươi nên hầu hạ ta tắm rửa sao?”
Tiểu Diễm Tử bị nghẹn họng, như muốn đâm ra một dao nhưng lại bị cưỡng ép phải xoay người, còn đâm vào bị bông.
Hai người bọn họ đi rồi, mọi người trong sân mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong gian phòng, hơi nước mờ mịt, Minh Lan Nhược tự mình tháo dây lưng cởi quần áo, còn Tiểu Diễm Tử đứng ở bên cạnh, rũ mắt xuống, ánh mắt đầy vẻ u ám, không hề có một chút tâm tư lãng mạn nào.
Mặt hắn vẫn không chút biểu cảm hầu hạ nàng vào thùng tắm, con mắt không hề liếc nhìn trên người nàng một chút nào, chỉ quy củ cụp đôi mi dài xuống.
Giống như trước kia hắn hầu hạ đám quý nhân nương nương trong cung.
Hắn lấy khăn đặt bên trên thùng tắm, quay người định rời đi, sợ rằng nếu mình còn ở lại lâu hơn chút nữa sẽ không thể kiềm chế được mà đưa tay bóp chết nàng.
Nhưng chỉ một khắc sau, bàn tay trắng nõn của nàng đột nhiên ôm chặt lấy vòng eo hẹp của hắn.
Mỹ nhân trong thùng tắm lười biếng ôm lấy thắt lưng của hắn: “Tiểu Diễm Tử, ngươi biết đối thực là phải làm gì không?”
Tiểu Diễm Tử dừng động tác lại.
“À… xem ra là ngươi biết, Đốc Chủ đại nhân của các ngươi đã từng dạy ta cái gì gọi là đối thực, Đốc Chủ bảo ngươi hầu hạ ta, vậy thì phải hầu hạ đến cùng.” Nàng mỉm cười, ánh mắt lả lơi, giống như yêu phi hại nước hại dân.

Ads
';
Advertisement