Minh Lan Nhược - FULL

Sau đó, nàng chậm rãi dùng những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi áo hắn, đầu ngón tay chậm rãi lướt vào trong áo, chạm lên cơ ngực ấm áp rắn chắc của hắn: “Tiểu thái giám ngươi đẹp đẽ như vậy, làm đối thực cùng ta, cũng không làm mất mặt ta.”
Giây lát sau, một đôi tay tái nhợt đột nhiên nắm chặt lấy yết hầu của nàng: “Minh Lan Nhược!!!”
Tiếng gầm gừ đầy sát khí và phẫn nộ vang lên.
Minh Lan Nhược bị hắn đè xuống thùng, đụng vào vách thùng, xương vai hơi đau nhức.
Nhưng bàn tay to lớn trên cổ họng không hề siết chặt, Minh Lan Nhược hoàn toàn không sợ, khiêu khích đưa tay nắm lấy cằm hắn: “Sao vậy, Tiểu Diễm Tử, ngươi thích kiểu đối thực thô bạo này, có sở thích đặc biệt sao?”
Tiểu Diễm Tử dừng động tác lại, lửa giận trong đôi mắt đen đẹp đẽ dần dần giảm bớt chỉ còn lại ánh sáng chập chờn.
Một lúc sau, hắn đột nhiên nheo mắt lại, nhanh chóng buông tay ra: “Nàng biết được từ khi nào?”
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược hơi nheo lại, nàng nghiêng đầu, đầu ngón chân trắng muốt từ trong thùng tắm vươn ra, dẫm lên trên bụng hắn, từ từ ấn xuống: “Biết cái gì?”
Đầu ngón chân ướt sũng làm ướt một mảng nhỏ trên y phục ở phần bụng của hắn. Trên bụng dưới truyền tới cảm giác ác bức, ẩm ướt khó chịu nhưng lại cảm thấy tê dại kỳ lạ, khiến hắn hít thở nặng nề.
Hắn đưa tay nắm lấy đầu ngón chân trắng như tuyết quấy phá của nàng, ánh mắt khó lường: “Nàng cố tình nói ra những lời đó.”
“Không hiểu ngươi đang nói gì, không muốn hầu hạ ta thì thôi.” Minh Lan Nhược hừ nhẹ một tiếng, mũi chân bỗng nhiên phát lực, đạp tới một cước.
Thiếu niên thái giám mỹ mạo bị nàng đạp lùi lại hai bước.
Hắn hơi nheo mắt lại, cười như không cười nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, đột nhiên không nói một lời, tháo trâm cài tóc, bắt đầu cởi y phục, tháo thắt lưng, bỏ giày, ngón tay bắt quyết hình hoa sen, đột nhiên vận nội công.
Chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kêu lên mấy tiếng “cạch cạch cạch” rợn người, sau đó, cả người hắn đột ngột cao lớn hơn rất nhiều một cách quỷ dị, tay chân da thịt giãn ra theo.
Thân hình thiếu niên vốn mảnh mai đột nhiên phình to thành thân hình nam tử trưởng thành cao lớn, cơ bắp rõ ràng.
Minh Lan Nhược lại nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này lần nữa, vẫn không nhịn được mà trợn to mắt, đồng tử hơi co lại, trong lòng không khỏi thốt lên một câu: “Chết tiệt!”
Hắn lấy ra một mảnh khăn đã thấm nước thuốc, từ từ ấn lên mặt, lớp da người đẹp đẽ của thiếu niên Tiểu Diễm Tử kia lại một lần nữa lột xuống.
Lộ ra một khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả mặt của nữ nhân.
Nước da tái nhợt, mũi cao môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm tà mị, ở khóe mắt khóe mắt nhuốm chút đỏ hồng bệnh tật, lông mày sắc lẹm lại ẩn chứa sự lạnh lẽo của binh khí.
Chỉ trong chốc lát, sự chật vật của thiếu niên trong nháy mắt đã biến thành khí thế bức người, không khí tràn ngập cảm giác áp bức.
Y phục màu đỏ vốn thuộc về Tiểu Diễm Tử bây giờ ở trên người hắn nhỏ hơn hai cỡ, cho nên khi hắn khôi phục thân hình vốn có, phải cởi hết y phục ra nhưng điều này không cản trở bộ y phục màu đỏ làm nổi bật vẻ tà mị của hắn.
Minh Lan Nhược nhìn thấy hắn “biến hình hoàn tất”, âm thầm hối hận vì đã chọc giận hắn, đối diện với khuôn mặt thiếu niên của Tiểu Diễm Tử, lá gan của nàng sẽ lớn hơn.
Nhưng khuôn mặt và thân thể này của Thương Kiều có lẽ trước kia đã khiến nàng có bóng ma tâm lý, mang theo sự uy hiếp không thể giải thích.
Đại khái giống như nhìn thấy một con hổ con vừa trưởng thành và đối mặt với một con thú dữ đã trưởng thành.
Minh Lan Nhược từ từ thu lại đôi chân ngọc vốn đang đặt trên vách thùng.
Nhưng chỉ một khắc sau, bàn chân nàng lại rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, nàng không thể rút lại được.
“Thế nào? Rất tức giận sao?” Hắn nắm lấy bàn chân hơi gầy, trắng như tuyết của nàng, đột nhiên nghiêng người xuống, một bàn tay khác nâng mặt của nàng lên, hỏi với vẻ ý vị sâu xa.
Nàng lạnh lùng hừ nhẹ: “Đâu dám như vậy, Đốc Chủ đại nhân luôn tùy ý làm những gì mình muốn, đổi một khuôn mặt và thân phận khác để đùa giỡn lòng người, coi người khác như đồ ngốc cũng là phải thôi.”
Thương Kiều ngắm nhìn mỹ nhân lạnh lùng trong nước, đột nhiên mỉm cười, tháo thắt lưng, nâng đôi chân dài, tiến thẳng vào trong thùng.
Minh Lan Nhược sững sờ, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ lên, cầm lấy khăn che ngực lại, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Thương Kiều đã đưa tay kéo nàng lại.
Khuôn mặt Minh Lan Nhược đỏ bừng, tức giận giãy dụa: “Làm gì vậy, buông ta ra!”
Khi nàng vùng vẫy, nước bắn tung tóe đầy đất, để lại dấu vết mập mờ.
“Mỗi người ai cũng có bí mật và ham mê riêng, huống chi bản tọa là do công việc cần phải như vậy, cải trang dịch dung là bổn phận.” Thương Kiều khống chế tất cả sự phản kháng của nàng một cách chuẩn xác lại lười biếng.
Cuối cùng, bằng một tư thế cực kỳ mập mờ và bá đạo, hắn đè lấy nàng đang thở dốc vào bên cạnh thùng.
Hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên cơ thể nàng giống như đang đùa giỡn với một con mèo, thì thầm vào bên tai nàng: “Tiểu nương nương cũng vậy, không phải sao?”
Minh Lan Nhược dừng lại, cùng là người thông minh, nàng biết hắn đang nói gì.
Nàng có những bí mật che giấu không cho hắn biết, hắn cũng không có ý định truy cứu, chờ khi nàng tự nguyện nói ra.
“Về phần đùa giỡn lòng người, bản tọa có đam mê này nhưng đối với cơ thể của tiểu nương nương…” Hắn khẽ cười, hơi thở lạnh lùng, hoàn toàn khác với cơ thể nóng bỏng của hắn.
Hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu xuống, dịu dàng mà nồng nhiệt đặt nụ hôn lên trên xương quai xanh trắng mịn của nàng: “Ta càng thích… đùa giỡn những thứ khác, chẳng hạn như cơ thể của nàng.”
Lồng ngực hắn nóng bỏng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, dán chặt vào tấm lưng trắng muốt mềm mại của nàng.
Giống như dã thú vừa thoát khỏi phong ấn, cực kỳ đói bụng, ôm chặt lấy thức ăn của mình, không chút kiêng dè thưởng thức da thịt và máu xương của nàng, móng vuốt của mèo nhỏ bị hắn giam cầm trong tay.
“Thương… Thương Kiều…” Nàng ở trong nước không trốn thoát được, thùng tắm rất lớn nhưng sau khi hắn đi vào, ngay cả việc xoay người cũng trở nên khó khăn.
Nàng chỉ có thể bị hắn trói buộc giam cầm ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Minh Lan Nhược rất muốn bản thân mạnh mẽ hơn, đừng khuất phục trước thủ đoạn của hắn, hắn muốn dùng cách này để mình tước vũ khí đầu hàng, không tính toán với hắn nữa… Thật là đê tiện!
Rõ ràng hắn cũng không có kinh nghiệm…
Nhưng… Tại sao có người lại tiến bộ ngay trong những chuyện như này vậy?

Ads
';
Advertisement