Nàng nhíu chặt mặt, vẫn quyết định giải quyết chuyện trước mắt trước đã.
“Xung quanh có người không?” Minh Lan Nhược lập tức viết lên giấy một câu, đưa cho hai người Trần Ninh, Cảnh Minh xem.
Nàng không biết dùng khẩu hình miệng như mấy người Trần Ninh, chỉ có thể dùng cách này để xem Thương Kiều đi xa chưa, có đặt tai mắt ở xung quanh không.
Trần Ninh, Cảnh Minh đều là cao thủ, hai người bình tĩnh tập trung, giỏng tai lắng nghe một lúc, sau đó nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Lúc này Minh Lan Nhược mới yên tâm hơn, nhìn Hồng tỷ: “Nói đi, di cô Xích Huyết quân bị Cố đại tướng quân trục xuất mấy ngày nay lại mai phục ở cạnh ta, cuối cùng muốn làm gì?”
Hồng tỷ chậm rãi đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn nàng một lúc: “Ta để lộ sơ hở chỗ nào?”
Bà ta biết, với đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người trươc mặt này, bà ta có phủ nhận cũng vô dụng.
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Bởi vì ta không có ý định cho người đi theo ta đến phủ đệ Tri phủ làm đồ ăn gì cả.”
Tên họ Đường là cái thá gì chứ, xứng để nàng xuống bếp sao?
Hông tỷ lập tức trừng lớn mắt, vết sẹo trên mặt cũng co rút theo: “Cho nên, ngươi thông báo nhiệm vụ vào phủ đệ Tri phủ kia vốn dĩ chỉ là một cái bẫy!”
Minh Lan Nhược cong mắt khẽ cười: “Người bình thường đều biết đi theo ta đến phủ đệ Tri phủ mừng thọ chính là đến nơi đầm rồng hang hổ, dù mười lượng bạc, cũng sẽ không có ai muốn dấn thân vào nơi hiểm cảnh, muốn đi với ta chắc chắn là người có mục đích khác.”
Hoặc là có ác ý với nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp, hoặc là có ác ý với Đường tri phủ.
“Mấy năm nay những gì Đường tri phủ làm đều khiến mọi người phẫn nộ, di cô Xích Huyết quân lưu lạc cũng có không ít người có ý đồ ám sát lão ta, người của các ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tiến vào phủ đệ Tri phủ này để ám sát lão ta.”
Minh Lan Nhược bưng chén trà nhấp một ngụm, thậm chí còn rót cho Hồng tỷ một chén trà.
Sau khi đến Đông Bắc Cương, với những gì nàng tận mắt nhìn thấy và tin tức do mấy người Trần Ninh đưa về, khiến nàng cũng biết được không ít chuyện.
Hồng tỷ cười tự giễu: “Vì vậy Minh phi nương nương đã công bố nhiệm vụ đi cùng người đến làm tiệc thọ, đợi chúng ta cắn câu.”
Chuyện buồn cười là, bọn họ thực sự cắn câu rồi, bọn họ căn bản không đến được hòn đảo trung tâm của Đường tri phủ, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này!
Bọn họ mưu tính đi vào cùng Minh Lan Nhược, đây là bữa ăn mừng thọ của Minh phi dâng lên, Đường tri phủ sao có thể không ăn được một miếng chứ!
Lúc dâng món, bọn họ sẽ giết bằng độc hoặc là ám sát Đường tri phủ, rồi lại bỏ trốn, để lại Tần Vương, Minh Phi và người của Đường tri phủ cắn xé lẫn nhau!
Nhưng không ngờ mọi thứ lại là một cái lưới giăng cá của mỹ nhân trông mềm mại nhưng lại lạnh lùng trước mặt này.
Đôi mắt Minh Lan Nhạc sáng trong, có chút lạnh lùng xảo quyệt: “Không sai, vốn dĩ, nếu không phải do ngươi nghe được tin tức mà xuất hiện liên lạc với mọi người thì ta cũng không tìm được điểm dừng chân của các ngươi đâu.”
Hồng tỷ cứng đờ người, không dám tin mà nhìn nàng: “Ngươi muốn làm gì!”
Chỉ vì cái lợi trước mắt mà bà ta đã để lộ tung tích người của mình rồi sao!
Đôi mắt sắc bén của Hồng tỷ chợt trở nên hung hiểm, lẳng lặng luồn vào trong tay áo.
“Ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ bản thân đang làm gì đi. Lần thứ nhất, cầm vũ khí đối chọi ta, ta nể mặt ngoại tổ phụ mà bỏ qua. Nhưng lần này, ta sẽ chấp hành hình phạt của Xích Huyết đối với phản đồ.”
Minh Lan Nhược đột nhiên cầm chén trà, u ám nói.
Hồng tỷ sững người, nhìn đoản đao đang kề trên cổ mình không biết từ khi nào.
Mặt bà ta trông rất tang thương nhìn sang Cảnh Minh, căm hận cười lạnh: “Sao nào, di cô Xích Huyết trung bộ và nam bộ đều thuần phục triều đình, làm chó cho triều đình rồi sao? Quan Duyệt Thành đúng là dạy được đồ đệ tốt!
Quan Duyệt Thành, Tổng giáo đầu tám mươi vạn biên quân, ở bên ngoài thì dốc sức lực cho biên quân Bắc Thiểm, thực tế cũng là người của Xích Huyết nhưng bây giờ e rằng cũng đã làm chó của triều đình rồi!
Cảnh Minh lạnh nhạt nói: “Phi, đám phản chủ các người cũng xứng nhắc đến tên của nghĩa phụ ta sao!”
“Ha ha ha… Phi! Phản chủ, chính đám súc sinh các người mới phản bội Tiêu Soái, cấu kết với triều đình!” Hồng tỷ như bị kích động, nhổ nước bọt về phía Cảnh Minh.
Sau đó, bà ta lại nhìn Minh Lan Nhược như thể nhìn kẻ thù, cắn răng cắn lợi…
“Ngươi… Trên người ngươi chảy dòng máu của Tiêu gia, không nói đến cả nhà Tiêu gia, thân mẫu ngươi cũng chết trong tay Minh Đế, ngươi lại vì vinh hoa phú quý mà gả cho nhi tử của lão ta, nhận giặc làm cha! Súc sinh như ngươi cũng xứng là chủ của Xích Huyết ta sao? Phí công ta còn tưởng ngươi ít nhất cũng là người ra hồn!”
Bà ta còn tưởng nữ nhi Minh quốc công có khí khái Tiêu gia! Còn vì nữ nhân này mà nói đỡ lời hay ở trước mặt các huynh đệ!
Hồng tỷ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ha, nếu hôm nay đã rơi vào trong tay ngươi, muốn giết muốn chém tuỳ ngươi nhưng cho dù ngươi có tìm được điểm dừng chân của chúng ta, ngươi cũng đừng mơ chúng ta sẽ giống như đám nhu nhược trung, nam bộ kia, rủ bỏ tín ngưỡng, quy thuận triều đình!”
Hồng tỷ mắng một hồi khiến Trần Ninh căm tức vô cùng, bọn họ khi nào lại biến thành kẻ nhu nhược quy thuận triều đình rồi?
“Ngươi nói bậy nói bạ!”
Minh Lan Nhược giữ tay Trần Ninh lại, nàng nhạy bén nhận ra lời của Hồng tỷ có điểm không đúng: “Ta nghĩ ta thể hiện ý tốt của mình với các ngươi đã đủ rồi, ta muốn khuyên nhủ các người quy thuận triều đình khi nào chứ?”
Đến tận bây giờ, tất cả mọi việc nàng làm, mọi lời nàng nói, cho dù không thể khiến di cô Xích Huyết quân lưu lạc ở Đông Bắc Cương hoàn toàn tin tưởng nàng, thì cũng không nên hiểu lầm nàng đến như vậy chứ?
Hồng tỷ căm giận cười khinh miệt: “Ngươi nghĩ ta không biết sao? Vừa nãy cái người tên Kiều Viêm kia, hắn ta là người của Đông Xưởng, hắn ta và ngươi như hình với bóng không rời, ảnh vệ Đông Xưởng thường xuyên lui đến các khách điếm xung quanh, ngươi và Đông Xưởng quan hệ gần gũi, các ngươi không phải chó săn của triều đình thì là gì!”
Minh Nhược Lan ngây người, Trần Ninh, Cảnh Minh bất giác cũng nhìn bà ta.
Ánh mắt Minh Nhược Lan có chút kỳ lạ, thì ra là vậy.
Nơi này là Đông Bắc Cương… Di cô Xích Huyết quân lưu lạc đã lăn lộn ở đây hai mươi năm, đây là địa bàn của bọn họ.
Rồng lớn không đè được rắn nhỏ, nên Thương Kiều mới sắp xếp võ quan cấp cao của Cẩm Y Vệ ở Đông Bắc Cương này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất