Minh Lan Nhược - FULL

Tay hắn vươn đến, chắc chắn không thể không để lại dấu vết như ở kinh thành và phía Nam được, bị người ta nhìn thấu thân phận rồi!
Đông Xưởng đại diện cho chó săn tay sai hung tàn nhất của triều đình, mấy người Hồng tỷ đương nhiên sẽ hiểu lầm!
Minh Lan Nhược im lặng một lúc mới thở dài: “Có lẽ ngươi biết Đốc chủ hiện tại của Đông Xưởng, Cửu Thiên Tuế Thương Kiều là nghĩa đệ của mẫu thân ta Tiêu Quan Âm, cũng là cữu cữu nuôi của ta.”
“Ta cần phải đoàn kết tất cả những thế lực mà ta có thể dùng được, ta không thể để Đông Xưởng trở thành rào cản trong việc tìm kiếm Xích Huyết, báo thù cho mẫu thân và Tiêu gia.”
Hiện tại nàng không thể nói ra loại chuyện khó tin rằng nàng đã ngủ với cái vị Chưởng ấn Đề Đốc của Đông Xưởng, cũng là cữu cữu nuôi anh tuấn ác nghiệt kia được.
Chỉ đành… Đổi cách nói khác để mọi người dễ chấp nhận hơn.
“Ý ngươi là ngươi đang lợi dụng cái vị Chưởng Ấn Đề Đốc kia sao?” Ánh mắt Hồng tỷ kinh sợ, nửa tin nửa ngờ.
Bà ta cũng biết Đốc chủ Đông Xưởng hiện tại đã từng được Tiêu Quan Âm tiểu thư nhận kết nghĩa.
Nhưng… Cửu Thiên Tuế túc trí đa mưu, nổi danh kiên định hung ác kia, sẽ bị một người gọi là “cháu ngoại nuôi” lợi dụng sao?
“Là người, thì sẽ có điểm yếu.” Minh Lan Nhược lạnh nhạt nói.
Thật ra nàng không nói dối, điểm yếu của Thương Kiều quả thực chính là nàng.
Nhưng bây giờ nàng phải chuyển chủ đề này thôi, nếu không sẽ rất khó giải thích!
Nàng lấy ra một cái khóa bằng ngọc phỉ thuý màu tím được điêu khắc hoa văn uốn lượn độc đáo từ trong cổ áo, đặt trên bàn.
Sau đó, ánh mắt Minh Lan Nhược sáng bừng nhìn Hồng tỷ, thẳng thắn nói.
“Trước giờ ta chưa từng quy thuận triều đình, trái lại, ta muốn tìm kiếm Xích Huyết chính là vì báo thù cho Tiêu gia và mẫu thân, có lẽ ngươi cũng nhận ra được đây là gì chứ?”
Ánh mắt Hồng tỷ khi vừa nhìn thấy khoá vàng phỉ thuý màu tím kia thì lập tức thay đổi, run rẩy vươn tay qua nhận lấy.
Một lúc sau, bà ta đột nhiên nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược: “Ta cần ba giọt máu của người, nhỏ vào giữa tâm khoá ngọc phỉ thuý!”
Minh Lan Nhược ngây người, sau đó dứt khoát lấy thanh đao nhỏ cứa một đường, mấy giọt máu rơi vào chính giữa khoá vàng ngọc tím kia.
Trong chốc lát, giọt máu lan nhanh theo hoa văn uốn lượn, những hoa văn ấy hút máu vô cùng kỳ lạ.
Hồng tỷ hung hăng nhấn mạnh vào chính giữa khoá vàng ngọc tím thì nghe thấy mấy tiếng động “cạch cạch” vang lên.
Khoá vàng ngọc tím đột nhiên nhanh chóng nổ tung thành nhiều mảnh, cơ quan di chuyển, cuối cùng đầu đuôi trái phải hợp lại, lại biến thành hình dạng một lệnh bài.
Hoa văn cong cong cũng biến thành hoa văn ngọn lửa hung mãnh, ngay chính giữa lệnh bài có một chữ “Xích” đỏ như máu!
Minh Lan Nhược nhìn mà ngây người, đây là…
Hồng tỷ bỗng nhiên run rẩy quỳ một gối, giơ lệnh bài lên cao tựa như thánh vật, nghẹn ngào nức nở hệt như phát bệnh điên cuồng: “Tử Ngọc Xích Huyết, hiệu lệnh Xích Huyết trong thiên hạ, không dám không tuân!”
Trời cao phù hộ, đời này bà ta vẫn có thể nhìn thấy Tử Ngọc Xích Huyết Lệnh được thức tỉnh bằng dòng máu Tiêu gia! Hổ phù của Tiêu Soái!
Minh Lan Nhược và Trần Ninh đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy được sự kinh ngạc và phức tạp từ trong ánh mắt của đối phương…
Quả nhiên vật này chính là hiệu lệnh Âm Hổ Phù của Tiêu gia năm đó! Hơn nữa còn là do Thái hậu đưa cho!
Hổ phù có âm dương, dương thì nằm trong tay Đế vương, âm thì nằm trong tay tướng soái, hiệu lệnh cho nghìn quân vốn dĩ phải có hai bên hợp làm một.
Nhưng tướng ở bên ngoài, quân lệnh không được, huống chi căn cơ của Xích Huyết Quân vốn dĩ chính là Lang Gia Tiêu Thị hàng trăm năm trước.
Tín ngưỡng của bọn họ trước giờ đều không phải quân vương, mà là đứng trước bóng đêm, bảo vệ cuộc sống của tất dân chúng dưới bầu trời!
Cũng không phải chưa từng lật đổ được hôn quân, thay vua đổi chúa!
Vì vậy nắm giữ Âm Phù hổ trong tay Tiêu gia mới là Phù hổ thật sự có thể ra lệnh cho Xích Huyết!
“Hồng tỷ, đứng dậy đi.” Minh Lan Nhược thở dài một tiếng, lẳng lặng đỡ Hồng tỷ đang xúc động run rẩy.
Hồng tỷ hít sâu một hơi, nhìn Minh Lan Nhược, lần này ánh mắt tang thương của bà ta không còn căm hận nữa mà chỉ còn lại những cảm xúc khó nói: “Minh…”
“Gọi ta là đại tiểu thư, Trần Ninh, Cảnh Minh đều là di cô Xích Huyết quân, cũng gọi ta là đại tiểu thư.” Minh Lan Nhược cong môi cười, nàng biết bọn họ không thích gọi nàng là Minh phi.
Bởi vì đó là gông xiềng giam giữ huyết mạch Tiêu gia cuối cùng của nàng ở bên trong hoàng gia, điều đó càng khiến mọi người trong Xích Huyết càng cảm thấy bị sỉ nhục.
“Thuộc hạ Hồng Đình, nguyên Hiệu uý Chiêu tín chính lục phẩm Xích Huyết thập cửu quân, bái kiến đại tiểu thư!” Hồng tỷ bỗng khom người, đứng chụm hai chân, hai tay ôm quyền hành lễ, giọng trầm ấm mạnh mẽ.
Minh Lan Nhược khẽ nâng cổ tay bà ta: “Hiệu uý Hồng đa lễ, mấy năm nay mọi người chịu cực rồi, sau này để tiện xưng hô ta gọi ngươi là Hồng tỷ vậy.”
Hồng tỷ ngẩng đầu, mắt ửng đỏ, bối rối hỏi: “Đại tiểu thư, ngài… Đến tìm chúng ta, thực sự là muốn…”
Cho dù đã nhìn thấy Minh đại tiểu thư nắm giữ Tử Ngọc Xích Huyết lệnh nhưng đã hai mươi năm rồi, cảnh còn người mất, ngay cả Cố đạitướng quân cũng thay đổi rồi, thật sự có thể tin tưởng Minh đại tiểu thư sao?
“Ta muốn phụ thân bình an, muốn Xích Huyết được nhất thống, muốn thay đổi giang sơn, muốn bắn hạ vầng thái dương hung ác trên trời, từ nay về sau… Có thể gọi là nhật nguyệt đổi trời!
Minh Lan Nhược nói từng câu từng chữ, nhìn sâu vào mắt Hồng tỷ, cũng thản nhiên để bà ta nhìn thấy tâm mình.
Thái dương ý chỉ thiên tử, đây chắc chắn là câu nói đại nghịch, tru di cửu tộc
Vài năm nay, Hồng tỷ đã bị cuộc sống mài dũa thành tính cách đa nghi đa đoan nhưng lúc này nhìn ánh mắt thản nhiên sáng trong rực lửa của Minh Lan Nhược, bà ta cũng tin theo.
Hồng tỷ đột nhiên quỳ xuống: “Lấy cả tên cả mạng, ta nguyện phục vụ vì ngài, vĩnh viễn không phản bội.”
Đây là lời thề trung thành và thuần phục đặc thù của Xích Huyết Quân mấy trăm năm nay, mang theo mùi sắt thép và khói lửa của Bắc Cảnh.
Trần Ninh nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, cố nén xúc động nhưng cũng khó kìm mà ửng đỏ mắt, di cô Xích Huyết Quân cùng dầm sương dãi nắng, cùng gánh chịu sự tàn sát và phản bội, cùng trải qua cuộc sống lầm thang đau khổ.
Cho dù bọn họ và người dân ở Đông Bắc Cương gần như đã cắt đứt tình nghĩa, nhưng lúc này khi hắn ta nhìn thấy quân lễ ấy thì vẫn sôi sục nhiệt huyết.

Ads
';
Advertisement