Cảnh Minh siết chặt ba tấc dưới eo hắn giống như nàng đang bóp chặt bảy tấc của rắn vậy!
Trần Ninh nhắm mắt, tiếng nói ám ách ẩn nhẫn: “Cảnh Minh, ngươi nhất định phải vậy sao?”
Những di cô Xích Huyết có rất nhiều người nhưng hung hãn như Cảnh Minh thì lại chỉ có mình nàng ấy.
Nàng ấy thật sự cho rằng như vậy có thể uy hiếp nam nhân sao?
Cảnh Minh nhướng mày không kiên nhẫn: “Ngươi là một đại nam nhân mà sao nói nhiều thế làm gì?”
Hắn ta đã biết Thiên Tuế Gia đang làm gì nhưng không hiểu sao lại không chịu nói với nàng ấy thì sao nàng ấy biết được rằng liệu tiểu thư có thể gặp nguy hiểm hay không được.
Nàng ấy vừa dứt lời, đột nhiên Trần Ninh động thủ, hắn ta lật tay khiến vỏ kiếm hung hăng gõ xuống bả vai của nàng ấy như muốn bức nàng bỏ bàn tay đang chế trụ hắn ta ra.
Cảnh Minh khinh thường cười một tiếng, chỉ dựa vào tiểu tử này mà dám động thủ với nàng ấy?
Tay phải nàng ấy chế trụ bả vai hắn ta không thả, tay trái nhanh nhẹn xoay chuyển đao, chuôi đao cứng đối cứng đánh về phía vỏ kiếm của hắn ta, cùng lúc đó đầu gối cũng tàn nhẫn thúc lên bụng nhỏ của hắn ta.
Vỏ kiếm trong tay Trần Ninh đột nhiên xoay một cái, lấy góc độ quỷ dị di chuyển tới sau lưng nàng ấy hung hăng kéo nàng ấy vào trong lòng mình.
Đồng thời đôi chân dài kẹp chặt lấy đầu gối của nàng ấy khiến nàng ấy không thể động đậy.
Cảnh Minh cười khinh miệt, đoản đao trong tay lưu loát lật lại nhẹ nhàng bảo vệ sau lưng ngăn chặn vỏ kiếm của hắn ta, hung hăng dùng trán húc lên cằm hắn ta.
Thế nhưng Trần Ninh lại cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay phẩy nhẹ khiến mũi Cảnh Minh hít một làn khói vô thanh vô sắc.
Nàng ấy kinh hãi dùng tay bịt mũi miệng lại nhưng đã không còn kịp, vẫn hít phải một lượng sương mù khiến cả người cứng lại trong nháy mắt.
Nàng ấy mềm nhũn trong lòng hắn ta, lại cố kỵ bản thân rất gần với phòng của Minh Lan Nhược nên không thể không thấp giọng mắng: “Thế mà tên khốn kiếp nhà ngươi dám dùng độc với đồng môn!”
Thật đáng giận, ngày thường thấy hắn ta trầm ổn kiệm lời, chỉ khi ở cạnh Tiểu Hi thiếu gia mới hơi nhiều lời hơn chút đã cảm thấy hắn ta là một người thành thật!
Nàng ấy quên rằng tiểu tử này là thống lĩnh của mười hai quân Xích Huyết quân, có nhiệm vụ do thám, trinh sát và theo dõi quân địch, biết tất cả các loại thủ đoạn bỉ ổi.
Trần Ninh thuận thế đỡ nàng ấy, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ không muốn ngươi đi quấy rầy Đốc chủ và Đại tiểu thư mà thôi, còn chủ tử đang làm gì thì việc này không phải là việc ngươi có thể quản.”
Nói rồi Trần Ninh khom lưng khiêng nàng ấy lên vai đi ra ngoài.
Cảnh Minh là thiên tài tập võ với kỹ năng xuất sắc, nàng ấy và Xuân Hòa được nhận nuôi bởi Tổng giáo đầu tám mươi vạn biên quân Quan Duyệt Thành huấn luyện, lúc mười hai tuổi đã đánh bại sư phó của chính mình là Quan Duyệt Thành rồi xuất sư.
Cho tới nay ngoại trừ gặp phải Thiên Tuế Gia quái vật kia thì nàng ấy chưa từng thất thủ lần nào!
Lần này nàng ấy trúng chiêu hoàn toàn là bởi vì coi Trần Ninh là người một nhà nên không phòng bị, hiện giờ bị người ta khiêng như cái bao tải đầu gục xuống khiến khuôn mặt thanh tú bởi vì xuống máu và phẫn nộ mà đỏ bừng, cả người tức giận muốn điên lên.
Nàng ấy không dám lớn tiếng giãy giụa, chỉ nghiến răng nghiến lợi: “Trần Ninh! Trần Ninh! Con mẹ nó ngươi mau thả ta xuống xem ta có chém chết ngươi hay không, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Đúng là vô cùng nhục nhã!
A…a…a!
Trần Ninh nhăn hàng mày kiếm, cảm thấy trên vai như đang khiêng một con chó cái dữ điên cuồng giãy giụa ý đồ muốn cắn xé hắn ta thành mảnh nhỏ…
Bọn họ cũng coi như đã cộng sự vài tháng, ngày thường cảm thấy nha đầu này ngay thẳng, tuy không trầm ổn như Xuân Hòa nhưng thời điểm nên cơ linh vẫn rất cơ linh.
Nhưng sao hiện tại có thể hùng hổ được như vậy? Biết vậy đã hạ dược từ đầu cho rồi!
Trần Ninh khiêng nàng ấy tới phòng, đang chuẩn bị đặt nàng xuống dưới.
Lại không ngờ rằng.
Cảnh Minh đang cúi đầu đột ngột giật mạnh, dồn hết sức lực lao về phía trước, hai tay nhéo mạnh.
Trong nháy mắt hắn ta cảm thấy cơ bắp sau lưng mình bị người ta cắn một cái, mà nơi mông hẹp dưới eo ba tấc bị hai bàn tay kia liều mạng dùng sức nhéo mạnh.
“Con chó cái dữ” nọ rít gào lên với hắn ta: “Đồ khốn kiếp nhà ngươi, vương bát đản, họ Trần kia, ngươi tới đây để làm việc phải không? Ngươi có biết làm không!”
Cả người Trần Ninh tức khắc cứng lại, khuôn mặt tuấn lãng vừa xanh vừa trắng vừa hồng, không biết là do đau hay là…Vì nguyên nhân gì khác.
Đúng lúc này, một con nhện to béo trên người đầy rẫy mấy sọc cam vàng ăn uống no đủ đang ợ một cái rồi lướt qua trên nóc nhà.
Suýt chút nữa đã bị tiếng “Chó dữ rít gào” làm cho sợ tới mức rơi từ trên xà nhà xuống, cũng may nó phản ứng nhanh chóng vội ôm lấy xà nhà.
Tám con mắt đỏ tươi của Đại Hoàng rũ xuống thấy vậy thì cực kỳ ghét bỏ, nha đầu bên người ma nữ kia đang làm cái gì vậy, đầu cúi xuống dùng tay điên cuồng cào lên mông của một con đực chính là tư thế theo đuổi phối ngẫu mới lạ gì sao?
Chậc chậc…
Giống loài một ngày mười hai canh giờ tùy thời tùy chỗ tiến vào thời kỳ ngẫu nhiên có thể giao phối thật là biến thái, cao quý tới mức nó không thể lý giải nổi!
Đại Hoàng cực kỳ ghét bỏ phun ra một sợi tơ nhện từ mông đu mình rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau chính là sinh thần của Đường Tri phủ.
Minh Lan Nhược mơ màng bị Kiều Viêm vớt từ trong ổ chăn ra.
“Ưm…” Nàng mơ màng xoa đôi mắt nhưng vẫn cảm thấy mí mắt dính chặt lấy nhau không mở ra nổi.
“Tiểu nương nương cứ nhắm mắt dưỡng thần đi, thuộc hạ sẽ hầu hạ người thật tốt.” Bên tai truyền tới thanh âm ôn thuần từ tính thuộc về “Kiều Viêm”.
Minh Lan Nhược dứt khoát lười biếng trong lòng hắn nhắm mắt lại ngủ gật mặc hắn trang điểm hầu hạ mình như một con búp bê.
“Kiều Viêm” nhìn cô nương trong ngực tóc mượt như nhung, khuôn mặt trắng nõn dựa vào ngực hắn như nữ oa nho nhỏ ấm áp khi còn bé.
Ánh mắt u ám sau mặt nạ của hắn cũng trở nên thanh thiển nhu hòa.
Kiều Viêm xe nhẹ đường quen nhẹ nhàng ôm nàng đi rửa mặt súc miệng, thay quần áo rồi búi tóc.
Đến khi hắn cài mũ miện tử kim trân châu lên mái tóc dài như thác nước của nàng xong thì Minh Lan Nhược mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhìn mình trong gương đồng, hắn không búi tóc phức tạp cho nàng mà chỉ đơn giản buộc nửa đầu lên thành nửa cái đuôi ngựa, còn lại buông thả xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất